Em nhìn xem: chỉ một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi cũng đủ gọi về lửa đỏ – Thích Nhất Hạnh

Aug 18, 2020 (TM) – Feb 10, 2024 (TM)

Sáng hôm nay hộp diêm của tôi hết rồi
Bếp lạnh như trời cuối thu ướt lạnh
Tác phẩm dở dang còn đó,
Tôi sang nhà láng giềng xin lửa

Tối nay thắp hương cúng Phật tôi mới biết hộp diêm của tôi đã hết, nhưng tôi không sang láng giềng xin lửa. Không hương trầm, tôi xin trời trên ban ấm cúng cho dưới trần. Chiều hôm nay xuống phố DC, thành phố còn vắng tanh buồn lịm. Cứ cách vài ngày tôi lại vào DC mong thấy lại được sự sinh hoạt bình thường, những khuôn mặt đầy sức sống hồn nhiên, nhưng bây giờ thì lúc nào cũng vắng tanh. Đã hơn sáu tháng đóng cửa vì nạn dịch, sự chịu đựng của tôi mỏng dần, cái can đảm lúc đầu bị xao động và trở thành một cái gì đó lặng câm, buông xuôi, tả hữu không còn, trước sau tan biến, hư vô tuyệt đối. Nhưng cái đau lòng không phải là nạn dịch, cái đau lòng là sự tan nát của đất nước tôi thương yêu.

Us and them, than ôi!

Bếp tôi ấm rồi, mời anh về với chúng tôi thôi
Công phu của ai ngàn năm bắc một nhịp cầu nối liền xa cách

Có một bài thơ của thầy Nhất Hạnh bạn tôi viết cho tôi đang treo trong phòng đọc sách mà sáng nào đi ngang tôi cũng ngừng lại để đọc dù đã thuộc lòng…. Tôi sẽ nhớ lời em không khuấy động bếp lành, một nắm rơm đặt vào, đợi khói toả màu xanh, em nhìn xem: chỉ một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi cũng đủ gọi về lửa đỏ.

“Xóm Mới”: Một ngọn lửa ấm trong tâm hồn, những câu thơ hiền từ, mang che chở của một bàn tay đặt trên đầu, của một bóng người sau lưng canh chừng bất trắc… để cho tôi được nhìn mãi “bóng chiều sa không ngại vì biết tình thương hôm nay còn đủ sưởi ấm ngày mai.”

Tống Mai
Aug 18, 2020

* * * * *
Tôi biết hôm nay bên quê nhà đang cúng Giao Thừa và từ bên này bờ đại dương, tôi đang hướng về qua màn đêm dày đặc ngoài kia. Làm sao tôi thấy được gì, nhưng như một thước phim không lời, tôi nghe hồn mình quay yên lặng giữa những ký ức tuổi thơ trên mảnh đất thương yêu đó đêm ba mươi Tết khi hàng loạt chuông đại hồng của những ngôi chùa quanh Nam Giao, Bến Ngự cùng gióng lên vang rền oai nghiêm thiêng liêng sưởi ấm trời đất, xua đuổi điềm không lành.

Tôi là chuông đại hồng, ngôi chùa xưa trên đỉnh núi
Tôi khua vang mở đầu cho một bình minh mới
Nghe tiếng tôi, xin người nở nụ cười
Nghe tiếng tôi, xin người đem mắt thương nhìn cuộc đời
(Thích Nhất Hạnh)

Nghe tiếng tôi, xin người đem mắt thương nhìn cuộc đời.

Bạn yêu dấu,
Bonne nuit!

Tống Mai
Feb 9, 2024 – Ba mươi Tết

 

 

Xóm Mới
Thích Nhất Hạnh

Sáng hôm nay hộp diêm của tôi hết rồi
Bếp lạnh như trời cuối thu ướt lạnh
Tác phẩm dở dang còn đó
Tôi sang nhà láng giềng xin lửa
(Hồi bé chúng tôi thường hai đứa chạy xin)

Em hỏi tôi sẽ làm sao nếu nhà láng giềng không còn lửa
-Chúng tôi sẽ họp hai người hát ca
Nhớ lời em dặn “là những bông hoa”
Chúng tôi sẽ cầm đuốc đi bên nhau hướng về Xóm Mới
Em cũng cứ hát ca đi, trong khi chờ đợi,
Thế nào trong xóm ta cũng có nhà còn lửa
Thôi tôi xin mọi người đưa tay nói thực: có phải
tất cả chúng ta đang tin ở điều đó như đang tin hôm nay
ở hiện hữu nhiệm mầu?

Tôi biết có những nhà nghèo, nhưng trấu hồng ngún cháy
ngày đêm trong bếp hồng âm ỉ
Tôi sẽ nhớ lời em không quấy động bếp lành
Một nắm rơm đặt vào
Đợi khói toả màu xanh
Em nhìn xem: chỉ một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi
cũng đủ gọi về lửa đỏ.

Anh về, người lữ khách hôm nay thấy lòng ấm áp
Một buổi chiều nhìn khói lam ấp ủ mái tranh thơ
Về Xóm Mới chúng tôi đi! tất cả vẫn mong chờ
Em tôi vẫn còn trông nom chút lửa hồng bếp cũ
Mái chèo xuôi nước sông
Thuyền về không do dự
Sao đêm an lành thuyền anh đi mãi
Nhìn bóng chiều sa không ngại
Vì biết tình thương hôm nay còn đủ sưởi ấm ngày mai

Bếp tôi ấm rồi, mời anh về với chúng tôi thôi
Công phu của ai ngàn năm bắc một nhịp cầu nối liền xa cách
Tác phẩm còn tươi nét mực
Lấy giọng trong lành, em tôi sẽ đọc lên cho chúng mình nghe
bên tiếng nổ tí tách của những cành lửa reo vui.

 

 

 

 

17 thoughts on “Em nhìn xem: chỉ một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi cũng đủ gọi về lửa đỏ – Thích Nhất Hạnh

  1. “Tác phẩm còn tươi nét mực
    Lấy giọng trong lành, em tôi sẽ đọc lên cho chúng mình nghe
    bên tiếng nổ tí tách của những cành lửa reo vui”

    Có một điều gì đó đã đặt Thích Nhất Hạnh vào một nơi rất riêng biệt trong thơ văn, đó là sự trong sáng nhẹ nhàng đi vào lòng người những gì rất thật, rất gần gủi nhưng rất nên thơ, tịnh mặc. Mấy chục năm trước đọc ông thấy lòng yên tịnh, mấy chục năm sau đọc lại vẫn tìm được sự yên tịnh của ngày xưa.
    Đó là cái làm cho ông bất tử.

    1. Cám ơn Hà.
      Mai thì thấy vui khi vào blog của Hà và có cảm tưởng mình đang đứng nhìn một sân trường nhộn nhịp giờ ra chơi hồn nhiên rất quí mà Mai nghĩ không một blog nào có được.

  2. Du courage, chị Mai!

    Remember:
    Nhớ lời em dặn “là những bông hoa”
    Chúng tôi sẽ cầm đuốc đi bên nhau hướng về Xóm Mới
    Em cũng cứ hát ca đi, trong khi chờ đợi

    1. Hôm nay chị lại xuống DC để vào National Gallery of Art, nhưng thất vọng vì chỉ có vài phòng là mở cửa: phòng sculpture của Degas, phòng furniture, renaissance, thế thôi, thật là tội.

    1. Cái nhẹ nhàng trong văn thơ của họ giống nhau mặc dù ý nghĩa của những gì trong message của họ hoàn toàn khác nhau. Có lẽ vì vậy mà ngày xưa thời đi học chị mê cả hai.

      “Come to us, youth, tell us truly
      why there is madness in your eyes?”

      “I know not what wine of wild poppy I have drunk,
      that there is this madness in my eyes.”

      “Ah, shame!”

      “Well, some are wise and some foolish,
      some are watchful and some careless.
      There are eyes that smile and eyes that weep —
      and madness is in my eyes.”

      “Youth, why do you stand so still
      under the shadow of the tree?”

      “My feet are languid with the burden of my heart,
      and I stand still in the shadow.”

      “Ah, shame!”

      “Well, some march on their way and some linger,
      some are free and some are fettered —
      and my feet are languid with the burden of my heart.”
      (Tagore – The Gardener)

      1. Em thì lại liên tưởng đến đoạn này.

        On the slope of the desolate river among tall grasses I asked her, ‘Maiden, where do you go shading your lamp with your mantle? My house is all dark and lonesome – lend me your light!’ she raised her dark eyes for a moment and looked at my face through the dusk. ‘I have come to the river,’ she said, ‘to float my lamp on the stream when the daylight wanes in the west.’ I stood alone among tall grasses and watched the timid flame of her lamp uselessly drifting in the tide.

        In the silence of gathering night I asked her, ‘Maiden, your lights are all lit – then where do you go with your lamp? My house is all dark and lonesome – lend me your light.’ She raised her dark eyes on my face and stood for a moment doubtful. ‘I have come,’ she said at last, ‘to dedicate my lamp to the sky.’ I stood and watched her light uselessly burning in the void.

        In the moonless gloom of midnight I ask her, ‘Maiden, what is your quest, holding the lamp near your heart? My house is all dark and lonesome- – lend me your light.’ She stopped for a minute and thought and gazed at my face in the dark. ‘I have brought my light,’ she said, ‘to join the carnival of lamps.’ I stood and watched her little lamp uselessly lost among lights.

        Tagore

  3. cô Mai ơi,

    “… tất cả chúng ta đang tin ở điều đó như đang tin hôm nay ở hiện hữu nhiệm mầu?

    Tôi biết có những nhà nghèo, nhưng trấu hồng ngún cháy ngày đêm trong bếp hồng âm ỉ…”

    1. Cám ơn Sóc.

      p.s. Chiều nay cô đứng ngoài vườn sau nhìn một con sóc đang loanh quanh tìm thức ăn. Thấy nó tìm lâu quá, cô chia cho nó một ít bánh đang ăn thì nó nhận ngay cả hai tay rồi đứng thẳng trên hai chân sau gặm miếng bánh một cách ngon lành, xong vụt một cái biến dạng trên cây sồi. Cô nhìn nó cười quá.

  4. Pháp Hoan thương chúc chị Tống Mai một năm mới với thật nhiều bình an trong nội tâm. PH chờ mong để được tiếp tục thưởng thức những bức ảnh và những tuỳ bút của chị trong năm nay.

Leave a Reply