Mar 24, 2020 (TM)
Mẹ ơi! Có gì nhạt nhạt buồn buồn đang rơi … Mother, something pale and sad is falling, something hydrangea-color is falling. Beneath the endless row of trees, the wind is coldly blowing, the dusk is gathering. Mother, push my baby carriage toward the tear-stained evening sun, push my creaking bay carriage. Mother, I know this road is a road that goes on and on forever.
Mẹ ơi!
Có gì nhạt nhạt buồn buồn đang rơi.
Có gì mang màu tím hoa tử dương… đang rơi.
Phiá cuối hàng cây xa.
Nơi gió thổi lạnh lùng.
Ngày đã về chiều.
Mẹ hãy đẩy xe nôi của con
về phía mặt trời, chiều đang nhuốm lệ.
Chiếc xe nôi cọc cạch cuả con.
Mẹ ơi!
con vẫn biết
con đường này xa xôi.
Không bao giờ chấm dứt.
Hôm nay có lẽ hoa đào đang rụng sau một ngày mưa lạnh. Hoa rụng bao giờ cũng đẹp, trắng cả không gian, trắng mặt đất. Mẹ ơi, có gì nhạt nhạt buồn buồn đang rơi. Bao giờ tôi cũng nhớ đến bài thơ “Chiếc Xe Nôi” này của Miyoshi Tatsuji khi hoa đào rơi.
Năm nay anh đào ở Washington DC đẹp hơn những năm trước. Nhưng trong tình trạng bây giờ, tôi không dám bước vào vườn đào, mà chỉ dám nhìn từ xa sau cửa kính xe của mình. Cách đây ba hôm, ngày hoa nở rộ ở Tidal Basin, trời nắng ấm rực rỡ, tôi lái xe xuống rừng đào định chỉ vào khi không có nhiều người trong đó. Nhưng khi đến nơi, tôi ngạc nhiên thấy người đi tấp nập san sát nhau như không có điều gì xảy ra. Tôi thảng thốt đóng cửa kính xe không cho không khí bay vào và nhìn ra mà đau ruột, những muốn hạ cửa xin họ please go home nhưng không dám. Thành phố của tôi sẽ phải trả một giá rất đắt cho sự “bất chấp” này của khách yêu hoa. Tự hôm kia, may thay, chính phủ đã đoán được hiểm họa của virus nếu vẫn để khách du lịch đi tự do nên chận hết các ngã đường vào đó.
Sáng hôm qua trời mưa lạnh, tôi dậy sớm áo mũ và máy ảnh vào DC hy vọng mưa lạnh thì vườn đào sẽ vắng để có thể vào thăm những cây đào yêu dấu mà tôi biết rất rõ hình dáng của từng cây. Nhưng đường vẫn còn đóng, cả xe lẫn người bộ hành đều không vào được. Tôi buồn lắm nhưng lòng nhẹ nhõm thầm cám ơn sự ngăn chận này. Có thế thì mới làm chậm lại sự lan truyền của con dịch và ngăn được những cái chết tội nghiệp, người chết vì bệnh dịch rất cô độc, ra đi không có người thân bên cạnh những giây phút cuối cùng. Tôi mở phone tìm tin tức thì biết không còn một lối vào Tidal Basin nào mà không bị chận với một message khẩn thiết của chính phủ “please stay home and save life”. Tôi lái xe về nhìn những cây đào trắng xóa thanh khiết mà thương. Hoa vẫn còn đó chờ ta mà, trăm năm trước, trăm năm sau.
Những tấm hình sông nước tôi chụp dưới đây là của tuần trước, nhưng những tấm hoa đào là của năm ngoái.
Sáng nay thức dậy, ráng hồng pha tím sau cửa sổ. Giáo đường xa xa hiền hòa. Tôi nhận được email của bạn mình. Những tấm hình này tôi gởi qua bờ đại dương, một chút mặt trời trong nước lạnh, “un peu de soleil dans l’eau froid”.
Tống Mai
Mar 24, 2020
ĐÀO HOA Y CỰU TIẾU ĐÔNG PHONG
(Những hình đào năm ngoái của tôi, 2019)
VÀ ĐÂY LÀ SÔNG NƯỚC CỦA NHỮNG NGÀY QUA, 2020
(Khi tôi chỉ dám tìm đến những nơi vắng người)
SÁNG HÔM NAY SAU CỬA SỔ
Mine is the morning
Born of the one light Eden saw play
Praise with elation, praise every morning
God’s recreation of the new day
Envol de pétales
dans les échos du silence
se gorgent de sève
dans les cerisiers
avril ramène à la vie
ceux que l’on croyait perdus.
Cám ơn Mai và nguyện cầu cho tất cả mọi người Bình An, vượt qua được những khủng hoảng hiện tại, vững tin một tương lai tươi sáng sẽ đến trong những ngày rất gần.
Những cánh hoa bay
trong tiếng vang của im lặng
đầy chất nhựa
trên cây anh đào
Tháng tư làm sống lại
những gì tưởng đã mất
Cám ơn bạn tôi.
Thanks for sharing! I like this photo (the 5th), a unique view of the Jefferson memorial the most!. Reminds me of “tuổi vàng cung trời hội cũ…”
“Đôi mắt ướt tuổi vàng cung trời hội cũ
Áo màu xanh không xanh mãi trên đồi hoang
Phút vội vã bỗng thấy mình du thủ
Thắp đèn khuya ngồi kể chuyện trăng tàn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Đỉnh đá này và hạt muối đó chưa tan
Cười với nắng một ngày sao chóng thế
Nay mùa đông mai mùa hạ buồn chăng”
Cám ơn anh Hiển.
Đó cũng là hình em thích.
Hình đẹp quá TMai ơi. Bài văn & những câu thơ của M làm chị hơi xót xa đó.
Cái buồn hiện tại là không biết năm tới con khỉ CV-19 đã biến mất chưa để trả lại sự an lành cho chúng ta.
Chị xin cầu nguyện chư Phật Bồ Tát cho thế giới chúng ta được trở về cuộc sống an lành và hạnh phúc như trước đây.
Cuối cùng thì “Life is too short” mình phải tập tha thứ bao dung cho tâm tư nhẹ nhõm.
Faith and courage, chị MLien.
Thưa thầy Dũng, cho Mai được phép đăng bức thư rất ý nghĩa của thầy gởi Hội Nhiếp Ảnh vào đây:
Các anh chị thân mến,
Tình hình dịch bệnh không có gì thấy khả quan cho lắm, có thể sẽ kéo dài cả tháng nữa, đó là một điều thật buồn cho số người đang bị nạn cũng như cho gia đình họ. Riêng chúng ta may mắn vẫn mạnh khỏe là một cái phước rất lớn.
Cái phước lớn này không dễ có hãy cố gắng giữ lấy nó.
Mong các anh chị thận trọng không nên đi ra ngoài khi không thật cần thiết.
Ngoài kia hoa anh đào đang nở rộ, tâm tư mọi người đều day dứt khi bị buộc chân ở nhà…tôi hiểu điều này tuy nhiên không thể mang sức khỏe ra đánh đổi với cái gọi là nghệ thuật được.
Ở đây xin trích một câu trong bài “Một chút mặt trời trong nước lạnh” của chị Tống Mai:
…Hoa vẫn còn đó chờ ta mà, trăm năm trước, trăm năm sau…
Vừa qua tôi biết có một số anh chị coi thường những cảnh báo của chính phủ vẫn cứ đi chụp ảnh. Điều này không nên, vì bệnh này rất dễ lây cho những người trong gia đình. Cái nguy hiểm nhất của Covid 19 này là khi bị bệnh, lúc đầu sẽ không thấy triệu chứng gì nên vẫn tiếp súc với người khác nghĩ rằng mình không có bệnh, và nguy hiểm hơn nữa là bệnh này rất dễ lây và lây rất nhanh.
Thật tình với tôi, lớn tuổi rồi cũng chẳng lo sợ một sự ra đi lúc này, cái sợ nhất là làm phiền, làm khổ những người mình thương yêu.
Tới đây tôi xin các anh chị tạm ngưng đọc tiếp email này và hãy bỏ ra vài phút suy nghĩ câu hỏi nổi tiếng này:
Nếu các bạn chỉ còn sống một ngày bạn sẽ làm gì…?
Vâng câu hỏi này thường sẽ đưa ta trở về thực tế, và sẽ giúp chúng ta không làm những chuyện dại dột trong lúc này.
Viết đến đây tôi lại nhớ tới lá thơ của Steve Job, khi nằm trên giường bệnh những ngày cuối ông nhìn người lao công đẩy chiếc xe đi lau nhà vừa đi vừa hát nhỏ nhỏ, ông lúc đó, chỉ muốn đổi cả gia tài của ông (gần cả tỷ đôla) để được trở thành ông lao công đang làm vệ sinh cho nhà thương…
Sức khỏe là vô giá, là một cái gì thiêng liêng mong các anh chị hãy tôn trọng và gìn giữ nó… cho các anh chị, cho người thân và cho bạn bè.
Thân ái
Dzung Dolinh
Hội Trưởng
Hội Nhiếp Ảnh Việt Nam
Vùng Hoa Thịnh Đốn
Chị ơi, sao chị thuộc nhiều thơ quá!
Hình hoa đào 2019 của chị rất đẹp, có vài cái như painting.
Cảm ơn chị!
Cám ơn Hạnh. Không hiểu là một cái điềm hay sao mà chị lại để dành những hình đào của 2019 đến bây gìờ mới lôi ra từ laptop. Có lẽ trời đất không cho chị chụp hoa đào năm nay nên cho chị dùng hình năm ngoái đở tủi : )
Ảnh đẹp mê hồn. Khoái tấm ảnh con rùa. Mai dùng màu đẹp lắm.
Cám ơn Hà, Mai chỉ catch được một phần nhỏ của cái đẹp mà thôi, chưa có “do justice” được cho cái đẹp thật sự ngoài kia.
Mùa đào ở đây trời đất có màu pastel kỳ lạ, êm dịu và mong manh. Nhưng máy hình không thu được trung thực màu hồng phấn của hoa, màu ngọc của trời và màu xanh của không khí nên lúc nào sau một chuyến đi chụp hình về download những tấm từ máy vào laptop thì hay thất vọng, cảnh mình thấy ngoài kia đẹp hơn nhiều.
Ảnh đẹp quá chị ơi, bức thứ 5 tuyệt quá! Tự dưng lại hồi tưởng The Great Gatsby.
Cám ơn Pháp Hoan.
Đó cũng là bức hình chị thích, lúc chụp nó trời đẹp lắm, thanh thanh màu xanh nhẹ.
Chị nghĩ Jefferson Memorial này khiêm nhường hơn lâu đài của Great Gatsby nhiều.
Oh wow, these are truly beautiful.
They should be printed and sold in galleries, on post cards, and posters. We need to get you a relationship with a media printer !
Thank you Leah for the nice thoughts. But nobody will buy the photos : )
di Mai
Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người.
Những ngày qua nhiều diễn biến, nhiều tâm trạng.
Chợt vui vì được Mai chia sẻ những rung cảm trong nghệ thuật.
Mai ơi,
Mai như hoa Violette, kín đáo tỏa hương.
Giờ này đáng ra Mai đang ở Saigon ăn bánh chưng áp chảo của Diệu, dạo phố, nghe nhạc, ra Huế, đi Phá Tam Giang… với nhau.
Mai hẹn sang năm, fingers crossed, dù tương lai vô định.
Mấy tiếng nữa, chùa Thiên Mụ sẽ đánh 108 tiếng chuông để xóa đi 108 ưu phiền. Nhưng đó cũng là những tiếng chuông cảnh tỉnh con người đó Diệu nhỉ.
Từng ngày chôn chân
Nhớ phố lang thang
Nhìn lại quanh đây
Bốn phía thinh không
Ngỡ ngàng.
Diệu ơi,
Bên này Mai cũng thinh không ngỡ ngàng cho tai họa của cả nhân loại đang chịu.
Nhưng cái ngỡ ngàng đang trở thành đau đớn khi phải chứng kiến thêm một thế giới điên đảo ngoài kia của con người chia rẻ thù oán lẫn nhau vì quyền lực khuynh hướng chính trị.
Sau khi nạn dịch đã hết, và nhất định sẽ hết, nhưng thế giới sẽ không còn như xưa Diệu ơi.
Từ 0h ngày 1/4 cách ly toàn xã hội,
Thành phố trở nên im ắng,
Buổi sáng thức dậy chỉ nghe tiếng chim hót,
Nghĩ đến những suy tưởng của Mai trong những ngày qua,
Diệu thấy thấp thoáng bóng dáng của Bá Nha Tử Kỳ.
Mai thấy yên ổn mỗi khi có tin của Diệu.
Hình nào cũng đẹp Tống Mai ơi,
Ảnh chụp như tranh vẽ, mềm mại
Như người thiếu phụ đứng cô đơn,
Bên thung lũng ngắt xanh, tím động.
DTQT.
Mai cám ơn Dã Thảo bài thơ dễ thương.
Take care chị.
Keep safe Australia.
🌹❤😁
Tháng Tư ,Hoa Anh Đào nở, báo hiệu
mùa Xuân về .
Mai ơi!
Cúc đã từng ôm ấp điều, rằng mình sẽ có một dịp đến DC, tận mắt ngắm vườn Đào, để được đứng dưới bất kỳ một gốc Anh Đào nào đó, rồi với tay nâng nhẹ một cành hoa Đào đẹp ,thanh cao …..mà
khi rơi rụng , Hoa vẫn còn đang độ tươi thắm…..
Xem ra, ước mơ này hãy cất kỹ, chờ một dịp đẹp trời ……Đành vậy!
Năm nay, mọi người không được tụ tập để ngắm Hoa Anh Đào.
Đúng thời điểm, Hoa vươn mình, nở rộ ,
và rồi …….lặng lẽ, buồn cho nhân loại , cho thế giới đại đồng ,đang sống trong cơn ác mộng, đau thương…….
Cám ơn Mai đã cho xem những tấm ảnh,
Cúc chỉ có thể nói được hai từ: ĐẸP QUÁ!
Nguyện cầu cơn Đai Dịch nhanh chóng qua đi,
Trả lại sự bình yên và an vui cho mọi người…..
Saigon,25-3-2020
Kim Cúc.
Cám ơn Cúc.
Hoa đào DC vẫn nở mỗi năm chờ Cúc. Cúc sẽ được đứng dưới hoa một ngày gần đây thôi, và đó sẽ là những giây phút quí giá hơn bao gìơ hết.
Cô Mai thân,
Lòng yêu nghệ thuật của cô quá sâu đậm khiến tôi phải khâm phục. Tâm cô không xao động mới viết được những giòng chữ hay như thế. Riêng tôi thì cứ lo ngại cô Vi nên ngày tối chỉ quanh quẫn trong nhà mà trí chẵng an nên chớ làm được việc gì hết ngoài ăn rồi lại ngủ.
Cám ơn Cô đã share nha.
Chúc cô luôn an bình, mạnh khoẻ.
GLN
Cám ơn anh.
Mai tin mọi thứ rồi sẽ qua đi.
Please stay safe và để hết thì giờ và tâm trí vào photography thì mình sẽ được yên tĩnh.
Em chuyển chị lời cám ơn và ngợi khen từ bạn Facebook của em:
Chinhtin Bui – Hoa đào đẹp, nhưng không đẹp bằng tấm lòng người chụp hình, viết bài, đăng lên cho mọi người cùng đọc, cùng xem.
Cám ơn chị.
Thuong Phan – Tí ơi , cho BEm gởi lời thăm chị Mai , cám ơn Tí và chị Mai đã cho BEm được nhìn hoa anh đào và đọc bài cảm nhận về nạn dịch Corona toàn cầu quá tàn nhẫn này . Cầu mong cả thế giới sẽ vượt qua cơn đại dịch khủng khiếp 😱 😱 😱 này
Trang Phan – Cam on Ti đã gởi bài viết :
Mùa hoa Anh Đào at DC 2020 from impression’s sister Mai …!
Nhân giùm : gởi lời thăm chi Mai & gia đình với lời chúc: luôn được an nhiên & may mân…!
Thank a lot of Tí…
Good morning stars shining…!
Nhan Than – Bức ảnh đẹp quá, bài viết hay
Tracy Anh Tram Pham – Chi của Hạnh có tâm đẹp quá. Rất ngưỡng mộ tâm đẹp, hoa đẹp. Xin cho AT share nhé.
Tracy Anh Tram Pham – Xin chia sẻ tâm đẹp hoa đẹp của người chị bạn tui! Xin cám ơn bạn tui Tống Hạnh nhé!
Tống Hạnh – Cám ơn chị Trang đã gởi đến chị Mai và em lời chúc an lành ngọt ngào. Chị Mai gởi lời thăm chị sức khỏe và mong có ngày gặp lại 🌹
Trang Phan – Bên nơ Bên ni…! There & Here..! Tuy xa mà gần….! With Tình hoài huong ..!
Tí cho chị gởi lời cảm ơn tất cả những thoughtful comments này từ Facebook của Tí, và gởi lời chúc an toàn đến tất cả.
Hình chị Mai chụp đẹp quá, em đã nhận đủ các email của chị Mai, em cám ơn chị, năm ni em không gặp chị, Huế chừ buồn lắm chị , đường phố vắng hoe, hàng quán đóng cửa, thỉnh thoảng em có gởi mail, chị mai có nhận được không?Em thăm chị, chị giữ gìn sức khỏe.
Mọi chuyện rồi sẽ qua, bản năng sinh tồn của con người vô hạn.
Năm sau chị sẽ lại về Huế thăm Thúy Anh.
Nếu có thể, Thúy Anh viết cho chị một bài về Huế trong tình trạng bệnh dịch này nhé.
Dạ chị Mai, em sẽ tìm hểu thêm và viết nhưng em không dám hứa chắc chắn chị ơi. Em đã nhận đủ các email của chị, em cám ơn chị Mai luôn quan tâm.
Dạ chị Mai, sáng ni em đã nhờ anh B gởi qua email của chị, toàn bài đã được chỉnh sửa các lỗi chính tả và đánh máy, em gởi chị đọc lại.
Thấy bên Mai bị ca nhiểm nhiều quá cũng buồn, nhìn quanh khi ra đường bên này thì không một bóng người, bỗng thấy cô quạnh lạ thường.
“Tôi thảng thốt đóng cửa kính xe không cho không khí bay vào và nhìn ra mà đau ruột, những muốn hạ cửa xin họ please go home nhưng không dám. Thành phố của tôi sẽ phải trả một giá rất đắt cho sự “bất chấp” này của khách yêu hoa.”
O Mai cho anh xin hình thứ sáu để anh phóng lớn ra treo được không. Cở 24×36 poster.
Dạ được chứ. Mai sẽ gởi cho anh Văn original size trên 5000 pixels.
Này rùa kia, sao lại trốn dưới chân ta?
Cứ như ta, áo xiêm đẹp đẽ, đầu ngẩn cao đương đầu với nhân gian khó tính.
Cảm nghĩ về hình con rùa của chị Mai, 🤪.
P.s. Mai ơi giỡn một chút cho đở buồn. Biết chĩ là réflection nhưng mà trí tưởng tượng giống như có hai con rùa🌹♥️
Con rùa bên dưới là một hermit.
Hôm nay Ng mới bình tâm một tí để viết vài dòng ở đây .
Mai viết thật sâu sắc và chan chứa tình thương yêu tha nhân , trong cơn đại dịch của thế giới , mọi người hoang mang lo sợ cho bản thân và gia đình của mình , Mai vẫn còn nghĩ đến những nạn nhân xấu số “ … những cái chết tội nghiệp , người chết vì bệnh dịch rất cô độc , ra đi không có người thân bên cạnh những giây phút cuối cùng “.
Và những ảnh Mai chụp , “ Những hình hoa đào năm ngoái 2019 “ vẫn đẹp như những bức tranh thuỷ mạc .
Những tấm ảnh “ Sông nước của những ngày qua “ những cánh rừng nơi có những hàng cây còn trơ cành vì mùa Đông vừa đi qua còn có con sông với màu xanh êm đềm , khi thì xanh nhạt màu ngọc bích , khi thì xanh thẩm với ánh phản chiếu của mây trời cho cảm giác êm ả , bình yên .
Màu xanh hy vọng với hy vọng một ngày nào con nguời không còn nỗi âu lo , sợ hãi vì đại nạn của thế giới .
Hình cuối Mai thêm vào có phải ý nghĩa như mong muốn cuộc sống của mọi nguời rồi sẽ tươi đẹp như những nụ hoa đang vươn mình lên .
Cầu mong an lành đến tất cả mọi nhà ở khắp nơi trên thế giới .
Lâu nay Mai không còn mở hết mail ra để đọc nữa, chỉ chọn lọc những mail nào cần thiết để đọc, cả phone Mai cũng không nhận, hoàn toàn tự cô lập mình cả xác lẫn hồn, nhưng không hiểu sao hôm nay có linh tính gì mở ra thì thấy Ng., có lẽ vì lo cho Ng. đang kẹt bên kia không gần được gia đình mình.
Bên này DC, Mai cũng ở nhà đã gần 3 tuần, chỉ lái xe loanh quanh để xem hoa Xuân đang nở đẹp vô cùng sau cửa xe đóng kín. Mỗi cuối tuần thì nấu soup hay cà ri đem qua cho anh rễ Mai ở Maryland đang sống một mình (chị Oanh qua đời 2 năm trước), để trước cửa nhà anh rồi phone anh từ xe của mình cho anh ra lấy. Hai anh em chỉ đưa tay chào nhau từ xa mà thôi.
Tình trạng cả thế giới bi đát, nhưng Mai tin rằng con người sẽ vượt qua, khả năng sinh tồn của họ vô tận, và từ đó sẽ biết điều gì là ý nghĩa trong cuộc đời.
Mai chúc an toàn cho tất cả.
Chị Mai cẩn thận nhé chị! Mọi người bên đó giữ gìn ạ!
Cám ơn em tôi.
Chị cũng mong tất cả giữ gìn cẩn thận cho mình và cho người. Chỉ có cách đó là duy nhất để chận nạn dịch này. Nhưng buồn thay, người Mỹ và khách du lịch bên này vẫn bất chấp xem thường và đang phải chịu hậu quả.