Oct 3, 2017 (TM)
Chị ơi, em gởi chị bài mới của em. Một kỉ niệm có thật em ghi lại.
Em Thúy Anh
TRƯỜNG JEANNE D’ARC, GIỮ DÙM TÔI CHÙM LÁ ME NON
Lương Thúy Anh
Tôi học trường này một thời gian ngắn, chỉ là mấy năm của thời thơ ấu.
Cái thuở nói còn chưa sỏi, chạy nhảy hãy còn liêu xiêu.
Thế nhưng kỉ niệm về ngôi trường ngày ấy vẫn luôn quay về trong tiềm thức, lúc đậm lúc nhạt, lúc ẩn lúc hiện.
Tôi đi học cùng hai người chị và một người bạn gần nhà. Ba Mạ tôi thuê xe xích lô chở tháng để đưa đón cả bốn chị em.
Tôi nhỏ nhất, nhỏ tuổi nhỏ người, xe chỉ có thể ngồi trên nệm ba người là chật lắm rồi. Tôi nhỏ thì buộc lòng phải đứng lên phía sau lưng các chị.
Nhưng tôi lì lợm không chịu đứng, giằng co mãi, cuối cùng người bạn hàng xóm đành phải thua, nhưng bạn cao nên không thể đứng, đành chịu ngồi, mà là ngồi ở sàn xe tức là chỗ để khách gác chân thôi, hồi đó tôi hay gọi là tầng hai của xe.
Ngày lại ngày như thế…
Một hôm đến trường còn khá sớm, bạn rủ tôi ra sân sau của trường chơi, rồi ngắt cho tôi một nắm lá me con mọc thấp dưới cỏ, biểu tôi…ăn đi, ngon lắm.
Tôi không chút chần chừ, nhai ngay nắm lá me và…ừ chua chua ngon hí…
Vừa ngay lúc bạn bỏ chạy ra sân trước, vừa chạy vừa cười vang cả sân trường…a a đồ ăn lá me… có chó…tề.
Tôi chợt hiểu mình vừa nhai ngon lành một nắm lá me có …tưới chất thải của vài con chó mà Soeurs nuôi trong trường.
Rồi liền sau đó chợt hiểu thêm rằng đã bị bạn …trả thù cái chuyện bắt bạn ngồi tầng hai xe xích lô…
Bao năm qua rồi, nhưng mỗi lần gặp lại, bạn và tôi vẫn cứ gập người mà cười rủ rượi… ê, ê, cái đồ, đồ cái đồ ăn lá me có tưới nước chó…
Ngày trường tổ chức kỉ niệm 100 năm thành lập, tôi rất bất ngờ khi nhận được giấy mời dự hội trường.
Và đã vô cùng xúc động khi đến nơi, nhìn trong rổ phù hiệu dùng gắn lên ngực áo, có cả tên của mình nằm bình yên bên cạnh đóa hoa hồng thắm.
Tôi đã không gặp lại được các Soeurs ngày xưa ấy, họ đã đi xa lắm rồi, và tôi cũng không thể nhớ được tên của các Soeurs. Nhưng ngày hôm đó tôi được gặp lại Cô Đóa, là một trong các cô giáo ngày xưa có dạy tôi, tên Cô trên giấy tờ là Cô giáo Phú. Gặp lại Cô rồi chỉ một thời gian sau, lại nhận tin buồn cô qua đời, tôi đến viếng và tiễn cô một đoạn…
Để rồi lại thấy chùng lòng…dẫu ai ra đi cũng thấy thật buồn.
Từ đâu trong kí ức, đám lá me cứ bay bay, run rẩy theo từng cơn gió tháng ngày.
Jeanne D’Arc, ngôi trường ghi dấu chân đầu đời những ngày tập đi học. Ra khỏi nhà là khóc lè nhè, mặc dù Mạ đã ấn vào tay đồng bạn kên tròn vo, để mua cây kẹo hay trái me rốp cầm tay, hay có khi đến trường mua mấy thẻ kẹo đậu phụng ngọt lịm , các Soeurs gói giấy màu đẹp mắt.
Jeanne D’ Arc, tuổi thơ của tôi vẫn như đâu đó trong sân trường, dấu hài nhỏ xinh trong tôi vẫn còn khắc dấu trên sân cỏ non xanh có đám lá me chua chua ngọt ngọt. Có tháng ngày bình yên như mặt nước hồ thu chưa một lần gợn sóng.
Jeanne d’Arc ơi, xin giữ dùm tôi những cánh lá me non ngày thơ ấy.
Vang vang trong trí nhớ, như vẫn rộn ràng câu hát ngày xưa, hòa trong tiếng vỗ tay nhịp nhàng, những bàn tay bé bỏng của một thời thơ dại…
Frère Jacques, Frère Jacques
Dormez-vous ? Dormez-vous ?
Sonnez les matines ! Sonnez les matines !
Ding ! Daing ! Dong ! Ding ! Daing ! Dong !