Feb 22, 2016 (TM)
Thuở nhỏ, tôi đã …biết nói dối. Tôi bảo cuộc đời này bạc đãi mình.
Lớn hơn, tôi cũng còn nói dối, cho rằng mình chẳng mấy khi được may mắn.
Đến khi lấy chồng,tôi có con gái, con trai. Ba Mẹ và mọi người bảo rằng, tôi đang được cuộc đời này ưu đãi. Tôi cũng còn …nói dối nhưng có…e dè hơn. Khi con lớn lên, các con đem cho tôi nhiều niềm hạnh phúc. Và niềm vui của người làm mẹ như tôi sẽ trở thành vô biên, vì con trai tôi đã thành nhân, và chuẩn bị thành thân.
Tôi thôi không nói dối nữa. Hàng ngày tôi gom những niềm vui tươi như nắng sớm ngày Xuân ấy, đem vun trồng những nhánh cây con trong vườn. Tôi tưới nước, nhổ cỏ, bón phân…để chờ ngày mang giỏ ra vườn hái quả chín …
Nhưng…Trời ơi!
Trời cuốn gió, mang phong ba ngang qua vườn nhà…
Từ đó, mỗi ngày tôi ra vườn sửng sờ gom trái cây non, đem ủ trong rương gạo, rồi cầu mong trái non dù không chín được, cũng xin đừng tan rả vào hư vô.
Tôi ôm mấy chiếc lá xanh, ép vào trang sách cũ như ngày xưa đã từng ép lá sân trường. Tôi đem dán chặt đôi chiếc lá vàng đang gần tàn úa, tôi dán thặt chặt vào cho chúng đừng rời nhau, và cả đời tôi, cũng đừng rời xa chúng.
Tôi tự nhủ, từ nay sẽ không bao giờ nói dối nữa, bởi cuộc đời đã bạc đãi tôi thật sự rồi!
Có khi giận dữ, tôi không tiếc lời nguyền rủa…cuộc đời tôi.
Có khi âu sầu, tôi hay ngồi:
Thẩn thờ níu sợi tơ trời,
Ngậm ngùi đem nối,
mấy chiếc lá xanh rơi,…
rời cành!
Thúy Anh