March 21, 2016 (TM)
Trên con đường Lê lợi ngày xưa, có 2 ngôi trường nằm khá gần nhau trên một đường thẳng.
D học trường tư thục Hưng Đạo (bây giờ là vị trí của sở Giáo dục), tôi học trường Đồng Khánh, nhà D ở trên Bến ngự, tôi ngược về Chi lăng. Một tuần tôi có 2 buổi chiều trống 2 tiết cuối, D cũng có 2 tiết nghỉ vào cũng vào 2 chiều như tôi. Đường về nhà, không có gì vội vã, thế là tôi không lên xe búyt, mà đi bộ, còn D, hình như trong tất cả các buổi học, D cũng đi bộ đến trường và về nhà.
Thế là hai tà áo trắng lướt qua nhau, ngược chiều gió, bay nhè nhẹ trên con đường về nhà…
Cứ như là Trời….se duyên thế nào mà trong 2 buổi chiều trong tuần ấy, một người đi lên, một người đi ngược lại, vẫn luôn gặp nhau ở một vị trí gần như cố định trên đường Lê Lợi…Nhưng không ai nói với ai một lời nào, chỉ là biết nhau, trao nhau một nụ cười, và khi bàn tay lướt qua bàn tay thì D ấn vào tay tôi một cánh hoa hồng màu đỏ thắm, nhỏ và xinh xắn như… D và tôi thuở ấy.
Và rồi như là một giao ước, cứ thế mà những buổi chiều trống tiết cuối cứ ngang qua trong đời tôi và D, những cánh hồng cứ tiếp nối lặng lẻ trao vào tay tôi, không nói một lời…cứ như là một mối…tình câm.
Tình bạn của D và tôi chỉ có thế thôi…
Năm tháng trôi, cuộc sống tất bật, chưa kể có những khỏang lặng thời gian trôi qua rất vất vả trong đời, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn lặng người nhớ cánh hoa xưa, tự hỏi thầm, giờ này D có còn nhớ một người bạn cũ, và những cánh hoa hồng tay trao tay.
Khỏang thời gian sau này, thi thỏang tôi có thấy tên của D xuất hiện trên một vài tờ báo, cũng đẽ hiểu thôi, vì D là em gái của người nhạc sĩ tài hoa sống trong căn gác Huế thuở nào. Nhưng tôi biết để mà biết, và không tìm cách liên lạc.
Không phải vì tôi không muốn gặp lại D.
Mà chỉ là vì trong lòng tôi, muốn giữ mãi hình ảnh xa xưa ấy, đẹp mãi với thời gian vốn đã lắm phai tàn, và những cánh hoa hồng xinh như mộng ngày xưa, dù chỉ là trong kí ức. Đâu biết được rằng có khi gặp lại, cánh hoa cũ có thể sẽ tan tác trong tâm khảm của từng người. Im lặng như xưa và im lặng sau này, để giữ mãi một tình bạn hơi lạ lùng một chút, nhưng chắc sẽ vẫn đẹp mãi với thời gian…
Hồng vẫn nở trong vườn nhà ai, hoa vẫn chất đầy các chợ đó thôi, nhưng sao trong lòng tôi vẫn lưu luyến mấy cánh hồng nho nhỏ, cánh hoa chưa mãn khai, vẫn ngát thơm và hương sắc trong kỉ niệm, tiếc rằng tôi không có phép thần thông để giữ cho chúng được tươi thắm mãi giữa đời .
“Bông hồng ơi giữa đôi bàn tay trắng
Ấm lòng nhau ấm cả đất trời xanh...”
Lương Thúy Anh
Thúy Anh,
Chị chuyển Thúy Anh thư này của Diệu.
chị Tống Mai
Mai ơi,
D. cám ơn Mai đã gửi cho D. mấy dòng Tản mạn của Lương Thúy Anh viết.
D. cảm động khi “Thiên Thần” LTA còn nhớ đến D.
Viết về kỷ niệm thuở Ấu Thơ sao mà dễ thương quá.
Không ngờ Thiên Thần của ngày xưa còn nhớ đến D.
LTA thời đó là Nàng Thơ,
D. vẫn nhớ gương mặt thánh thiện nên được mọi người gọi là Thiên Thần.
Mai gửi thư D. lên Blog chắc Thúy Anh cũng vui vì Tình bạn không hề phai nhạt.
Mong Mai vui.
Diệu
Dạ, em cám ơn chị Mai đã chuyển giúp em. Với chị Diệu, em cũng cám ơn nữa luôn, và chỉ nói rất ngắn là….”Làm sao mà quên được”.
Thúy Anh.