Câu Chuyện Đêm Giáng Sinh – Lương Thúy Anh

Dec 23, 2017 (TM)

Chị ơi em gởi một bài Noel.
Thúy Anh

 

Câu Chuyện Đêm Giáng Sinh
Lương Thúy Anh

 

Năm nào Giáng sinh ở Huế trời cũng trở lạnh. Mưa lất phất, gió buốt se da.

Tôi trở về nhà ngang qua Nhà thờ Dòng Chúa Cứu Thế.

Đã gần 11 giờ đêm, công việc của tôi, năm nào cũng thế, Noel tôi vẫn về nhà muộn, lại thêm có đôi ba cuộc điện thoại rủ rê ghé qua nhà chơi Noel chút đã, chẳng đặng đừng, tôi lại phải lê la đôi chút, mất thêm một khoảng thời gian. Về ngang qua đây đã gần đến giờ Chúa Hài Đồng giáng sinh.

Thấp thoáng trong sân, bóng người đi lễ, có dáng ai đứng bên cửa giáo đường, chợt như gợi nhớ trong tôi nỗi nhớ xa xa về một thuở…

Một thuở mà…mấy mùa Giáng Sinh liền, năm nào tôi cũng đón đưa một người đi lễ nhà thờ trong đêm Noel.

Cũng bởi duyên của trời, nợ của phần số không trùng khớp, nên chúng tôi chia tay nhau, cũng trong một đêm Giáng sinh, cũng trong Thánh đường Dòng Chúa Cứu Thế này. Lễ nhà thờ chưa tan, tôi và cô ấy đã tranh cãi về mối quan hệ không cùng tôn giáo, cô ấy muốn tôi cùng theo cô, cùng theo Chúa. Tôi đã không đồng ý, bởi vì tôi chợt nhận ra một chút vị kỉ trong lòng cô, cả hai cũng đang trong tuổi còn nhiều hiếu thắng và nông nổi, thế nên …đường đôi ta không còn chung lối…và tình đôi ta chỉ có thế thôi.

Chưa bao giờ “Chúa bỏ loài người”. Nhưng mãi mãi “Chúa buồn trên Thánh giá”, bởi quyền năng trong tầm tay của Chúa đã không cải đổi được mệnh trời để se duyên cho con chiên của Chúa cùng người ngoại đạo.

Bỗng như lòng chợt dao động…Hình ảnh một dáng dấp mảnh mai trong tấm áo ấm màu tím đậm dày, mái tóc chấm vai chờn vờn trong gió lạnh, quấn quít bên chiếc khăn quàng màu hoa tím…phất phơ.

Nhưng…không…chỉ là một cơn gió lạ ngang qua trong đêm Giáng Sinh buốt giá, gợn lên chốc lát trong lòng người vốn chưa bao giờ được êm ả, thế thôi… rồi vội vã quày quả ra đi.
Đêm vẫn lạnh quá…tôi lẳng lặng trở về…

Sau cánh cửa quen thuộc, cũng vẫn một giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ rất quen thuộc khi cánh cửa ấy mở ra:

“Răng anh về trễ rứa?”

Cánh cửa đóng lại, tôi cảm nhận được hơi ấm cũng rất…quen thuộc đang lan tỏa trong căn nhà nhỏ, dường như cơn gió lạ tan biến từ bao giờ.

Ngoài kia trời vẫn còn buốt rét căm căm, tiếng chuông nhà thờ đâu đây đồng lọat đổ liên hồi, báo hiệu đã 12 giờ đêm.

Đêm Noel nào ở Huế trời cũng lạnh giá, và…có lẽ vẫn luôn có những cơn gió lạ ngang qua trong lòng của từng người…

Nhưng đêm vẫn “… thánh vô cùng”.

 

 

 

 

 

 

 

 

 
 

 

Leave a Reply