Miomie Mi Nguyễn và Những Chàng Trai Từ Vùng Đất Trùm Khăn – Tống Mai

Jan 17, 2018 (TM)

Cuốn sách nhỏ viết về một nơi rất quen thuộc với tôi, nơi bầu trời xám nhiều hơn xanh, một nơi luôn đói nắng, mặt trời hiện ra thường rất muộn vào buổi chiều.  Bỗng nhiên tôi muốn nói chút gì về cuốn sách này của Mi Nguyễn hay Miomie, cô họa sĩ và văn sĩ nhỏ tài hoa đang sống ở Belgique.

Quyển sách là tập hợp những ghi chép bằng hình và chữ , là phản chiếu thế giới xung quanh tôi đã trông thấy qua ô cửa sổ tuổi trẻ của mình.”  Miomie đã viết  như thế về những nơi đi qua ở Bỉ trong khoảng thời gian sinh viên tại đó:  Leuven, Mons, Bruxelles … về Grand Place, về những gì rất tiêu biểu: Tintin, Asterix, Spirou, Xì Trum, Manneken Pis, Atomium, bánh Gaufre (ah, bánh Gaufre, tôi ngửi ngay được mùi thơm khi thấy chữ Gaufre, có một quán nhỏ bán bánh này ở góc Grand Place tôi không đừng được phải mua ăn ngay tại chỗ mỗi khi ghé qua)

“Những Chàng Trai Từ Vùng Đất Trùm Khăn” là một trong những câu chuyện Miomie kể về những người bạn của mình đến từ Afghanistan. Tôi không rõ vì sao Miomie chọn truyện này làm tựa cho cuốn sách của mình. Có lẽ vì cùng là những kẻ xa nhà.

Tôi vui khi không thấy dấu vết ngậm ngùi tha hương rất tiêu biểu của những kẻ sống xa nhà trong sách của Miomie, thay vào đó là những chững chạc can đảm vượt qua trở ngại ở xứ người.  Hãy nghe Miomie nói:

“Rồi tôi đến Bỉ, sống thời gian tương đối dài ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Một người bạn hỏi cảm thấy thế nào về điều đó, tôi đã thành thực là không khác lắm so với hồi còn ở trong nước.  Thì ra tôi yêu tất cả những nơi đã tới và đã rời đi, là vì di chuyển về mặt địa lí cũng là một cách để đến gần chính mình. Những nơi chốn và con người mới gặp gỡ cho tôi những câu trả lời về bao câu hỏi còn để ngỏ. Tôi sẽ không tìm thấy mình là ai nếu không có những chuyến đi ấy. Việc không có một chỗ ở cố định, cũng có nghĩa không thể luôn luôn mang theo những gì mình xem là “thân thuộc”, giúp tôi nhận ra điều gì mới thực sự là quan trọng nhất đối với bản thân, điều gì thực sự mang đến cảm giác an yên vững chãi “như ở nhà”.

Tôi nào có di chuyển gì đâu. Tôi thấy mình như một viên sỏi giữa lòng suối và thế giới không ngừng biến đổi ngoài kia là dòng nước cứ thế chảy qua mình từng giây từng phút. Không có giọt nước nào là giọt nước đã ở đó ngày hôm qua, thậm chí không có giọt nước nào có thể ngừng lại bên tôi dù chỉ phút giây. Một ngôi nhà đích thực chính là một lớp vỏ êm đềm chở che để có thể bình yên mà đón nhận tất cả những đổi thay luôn luôn không thể cưỡng lại đó”.  (Trang 118 – Ngôi Nhà Baba Yaga)

Cuốn sách nhẹ nhàng,  thông minh, nên thơ và trong suốt.
Nó có màu xanh và hồng,
Có những trang minh họa rất dễ thương của Miomie,
Để ngồi bên một tách trà nhỏ.

Tống Mai

 

 

 

 

 

 

 

 

Leave a Reply