May 18, 2017 (TM)
Tôi đã từng biết cái im lặng của hoàng hôn,
Cái im lặng của bóng đêm khi ánh sáng ban ngày tắt.
Có bao giờ tôi ngưng chờ …
Chờ sau bóng tối là ánh sáng, sau bóng đêm là ban mai, sau mặt trời lặn là mặt trời mọc.
Con đường dẫn đến bình minh phải qua ngõ hoàng hôn.
Đêm sẽ có ngày
… có những niềm vui sau những nỗi buồn và nụ cười sau nước mắt.
I have known the silence of sunset,
The silence of darkness when the light of day retreats.
I’ve never stopped waiting …
Waiting for light to come.
For behind darkness is light, behind sunset is sunrise;
The road to dawn is through dusk;
There’s no day without its night
There’s joy behind sorrow and laughters behind tears.
J’ai connu le silence du crépuscule
Le silence des ténèbres durant la lumière perdu
Jamais cessé … j’attends…
L’attente de la lumière qui arrive, en arrière d’obscurité est éclairé, couchant puis levant le soleil.
Le chemin de l’aube est à travers la nuit
Ne pas se trouver le jour sans la nuit.
Si derrière la douleur sera la joie, alors derrière les larmes sera les sourires
Tống Mai
(Feb 2017 – Những buổi chiều và buổi sáng ngồi chờ mặt trời lặn và mặt trời mọc trên tháp cổ Bagan và Mandalay Hill ở Myanmar.
Those days and nights waiting for sunset and sunrise on the temples of Bagan and Mandalay Hill in Myanmar)
Ảnh đẹp tuyệt vời Mai ơi. Chụp ảnh thiện nghệ quá chừng. À, mà chờ mặt trời lặn mặt trời mọc mà hai mình thì tuyệt vời lắm chứ chờ một mình thì hơi sợ… bóng đêm.
Cám ơn Hải Hà khen ảnh Mai chụp.
Bóng đêm ở đó không sợ bằng sợ rắn. Có hơn 2,000 ngôi chùa ở Bagan nhưng các nhà tu không ở trong đó mà ở tu viện nên trở thành nơi trú ẩn cho rắn. Khí hậu lại nóng kinh khủng nên rắn ở đó cũng nóng tính không kém.
Đúng là Mai !
Thương một tâm hồn.
Greetings Mai, What a delight to find your email and these spectacular photos with accompanying poetry. You are an artist in so many ways, part of what makes you so special.
While I was sorry I did not find you in DC area while we were there visiting, I am happy for you that you are busy with life and fun activities. Who knows when we’ll return, but you never know.
Đẹp tuyệt vời Mai ơi !
Chúc mừng Mai đã đến được nơi Mai muốn đi và đã kiên nhẫn chờ để ngắm và ghi lại được những cảnh như trong huyền thoại.
Phải nói như rứa vì ảnh Mai chụp đẹp quá , không thể tưởng tượng được có những nơi và có lúc cảnh vật lại đẹp như vầy.
Chắc là những lúc đó Mai đã ứa nước mắt trước thiên nhiên phải không?
Cám ơn Mai đã share những hình ảnh này.
Thân thương ,
MN.
** Ng thấy Mai đổi phông nền của Blog rất đẹp.
Fantastic images!!
Thank you Michael and Leah.
Sorry the text on this blog is in Vietnamese and you can’t read it, but here is a rough translation:
I have known the silence of sunset,
The silence of darkness when the light of day retreats.
I’ve never stopped waiting …
Waiting for light to come.
For behind darkness is light, behind sunset is sunrise;
The road to dawn is through night;
There’s no day without its night
There’s joy behind sorrow and laughters behind tears.
Mai
chụp đẹp quá Mai ơi!!! Hongtuoc
Mai, I’ve been enjoying your photos since you sent them…am overwhelmed by them. You are fantastic.
And now your accompanying writing is so moving….I don’t have a good word for what it evokes. Brings tears to my eyes.
love, s
Thật ngưỡng mộ và cãm phục sự chờ đợi của Mai, để có những bức ảnh quá đẹp !
Một sự kiên trì không hề lảng phí .!
Còn thú vị và hấp dẫn nào bằng được ngắm Hoàng Hôn, Bình Minh ở một thành phố
xa lạ , vừa hoang sơ, vừa cổ kính…
” Con đường dẫn đến Bình Minh, phải qua ngõ Hoàng Hôn ”
Thật hay và thật triết lý , Mai ơi !
Xem bài viết và những hình ảnh Mai gửi ,
Cúc mơ ước , sẽ có duyên lành,
được một lần đến Bái Phật và chiêm ngưỡng tận mắt những ngôi chùa linh thiêng, cổ xưa,
nhưng vẫn được tôn tạo và gìn giữ nguyên bản cho đến ngày nay…….
MYANMAR : Đất nước của những ngôi Chùa.
KIM CÚC
Sài Gòn, 21 – 5 – 2017 .
J’ai connu le silence du crépuscule
Le silence des ténèbres durant la lumière perdu
Jamais cessé … j’attends…
Le chemin de l’aube est à travers la nuit
Ne pas se trouver le jour sans la nuit.
Si derrière la douleur sera la joie, alors, derrière les larmes sera les sourires
Không phải để khen tặng Mai, nhưng những hình Mai chụp luôn là những tác phẩm nghệ thuật, không chỉ là Hoàng Hôn hay Bình Minh, Bóng tối và Ánh sáng, một cách nhìn khác của Mai thật dễ thương và nhân hậu, thật sâu sắc. “Hy vọng” luôn là ánh sáng cuối đường hầm.
“Fleur de visage qui pousse après une petite pluie de larmes.”
Mai ơi , Th cám ơn Mai đã thức khuya dậy sớm để
” Ngồi Chờ ” cho th nằm nhà sung sướng ngắm đi ngắm lại mãi , Mai ơi , Th có thể chuyễn cho bạn Th ngắm với được không ? Th hết sức sung sướng có bạn là Mai – Châu .
Th hy vọng 21 / 6 này mổ xong chóng lành lặn để 8 , 9 / 7
được đi gặp lại nhau . Châu nói gắng qua , Phúc đi đón .
Cám ơn Châu Phúc .
Cả nhà an vui ,
Th .
Dep qua chi Mai oi. Nho chi Mai ma PAnh duoc xem hinh nhung ngoi chua co o Myanmar. Cam on chi Mai rat nhieu.
PAnh
Dặn lòng là thế nào trong năm tới phải đi một chuyến Laos và Myamar cho bằng được. Nay được nhìn những tấm hình Mai gởi, hình chụp tuyệt quá Mai, xem hình xong lại càng háo hức muốn đi Myamar.
LC Hoằng
Tuyệt đẹp!
Mỗi bức là một tác phẩm.
Mỗi bức mang một hồn riêng.
The sound of silence could be heard just by listening to the pix.
Cám ơn tất cả đã khen mấy cái hình nhị nguyên Bóng Tối Ánh Sáng nàycủa Mai. Thu Hương đang dưỡng bệnh cũng thều thào vài tiếng và các ẩn sĩ khác nữa của Nhóm. Lộc nói hình giống như trong National Geographic làm Mai nghĩ đến giấc mơ hái mặt trăng xa vời đó của mình. Tiếc là Mai không đủ khả năng để thu được toàn cái đẹp của cảnh mặt trời. Lạ lắm, màu đỏ rực của bầu trời không gợn mây lúc đó hầu như “dễ sợ”. Khi mặt trời lên khỏi chân trời thì đám photographers vổ tay tán thưởng. Cảm xúc không sao tả được.
Anh TDLộc khi qua đó không biết có còn leo được lên những ngôi chùa cổ để đón bình minh và hoàng hôn không, bởi vì sau khi Mai về thì chính phủ Miến không cho du khách leo lên tháp nữa vì sợ sụp. Mỗi ngày lượng người leo lên quá đông, trên những tháp đã quá cổ từ thế kỷ 12, sau trận động đất năm ngoái còn bị nứt nữa nên không chịu thêm được sức nặng của hàng trăm người mỗi ngày.
Có người hỏi tại sao Mai chọn Miến Điện làm điểm đến. Mai cũng không hiểu sao dù biết đó là nơi nghèo, phương tiện du lịch thiếu thốn nhất là những vùng xa Yangon, mà vẫn quyết đến cho kỳ được. Mục đích là tìm hiểu đời sống tu hành của các chú tiểu ni cô nhỏ trong những tu viện nên bương bả đến đó là thế. Có những buổi sáng ra đường sớm để đón những chú tiểu ni cô bé tí sắp hàng trên đướng khất thực ở Mandalay, cảnh tượng mê mẫn có khi Mai chạy theo họ suốt con đường bấm máy ảnh liên tục. Ngoài việc hành hương, đón mặt trời lên và xuống thì hầu hết thì giờ chạy theo các thiên thần bé tí này. Nếu có cơ hội đi một lần nữa, Mai sẽ đi ngay in a heartbeat. Một đất nước đẹp kỳ bí, có những con đường đất rộng thênh thang giao nhau bởi 2 hàng cổ thụ Acacia hun hút. Xe bò, xe trâu lững thửng trên đường như cảnh tiên.
Mấy tấm hình đẹp quá. Mình cũng thích tấm Ananda mà Tùng chọn. Ngòai ra mình cũng thích tấm hình cuối cùng của TM.
Nhân nói về Ananda mình nhớ lại nghịch lý Ananda – Ananda dilemma. Ananda là một trong những đại đệ tử của Đức Phật. Ananda cao lớn, thanh tú, rất đẹp trai. Hàng ngày Ananda đi khất thực. Có một cô gái thuờng cho cơm Ananda và đem lòng yêu. Cô gái si tình, đổ bệnh tương tư. Bà mẹ cô đễnin gặp Đức Phật. Bà xin cho Ananda cưới con gái bà. Bà nói nếu Ananda không cưới thì cô ta sẽ chết vì tương tư. Đó là nghịch lý Ananda. Không cưới cô gái thì phạm tội sát sanh vì cô ta sẽ chết. Nếu cưới thì phá giới tu hành. Đức Phật giải quyết ra sao?
Ai ai trong chúng ta cũng có cái “chỗ” riêng của mình?
Cái chữ “Chỗ” lúc này D. thấy nó hay làm sao, mang một nét riêng dành cho Mai.
Mấy ngày qua đường dây Internet ở nhà D. bị hư không vào được, nên hôm nay mới được thấy Hoàng hôn và Bình minh chậm, cảm xúc bởi những dòng Tùy bút đầy chất Thơ của Mai đã cho mình một cảm giác nín thở để thưởng thưc vẽ huyền bí của vạn vật của đất trời.
Cám ơn những tấm hình và lời thơ tuyệt vời của Mai. Những chiêm nghiệm thực tại đồng thời là hồi ức có được từ quảng đường đã trãi qua. Thấm thía cho nỗi niềm hạnh phúc xuất phát từ vạn niềm đau cuộc đời.
Mấy tấm hình Mai chụp ở Myanmar đẹp quá, như trong tạp chí National Geographic. Không biết bao giờ mình mới thực hiện được chuyến đi qua đó. Đất nước này mới mở cửa gần đây sau nhiều thập niên bị cấm vận nên vùng thôn quê vẫn còn giữ được nét hoang sơ, chưa bị đô thị hóa như ở VN, Lào, Cambodia. Bác Hoàng nếu tính đi Lào thì nên lên thẳng Luang Prabang, một cố đô với nhiều kiến trúc của Pháp thời thuộc địa để lại, còn chùa thì có khắp cả nước Lào. Đừng đi dưới vùng phía Nam mà thất vọng. Hồi năm 2014 mình thuê xe đi từ Huế ra Quảng Trị, qua cửa biên giới Lao Bảo để vào Lào rồi đêm đầu tiên ngủ lại ở Savannakhet và ngày hôm sau lên đến thủ đô Vientiane. Thất vọng não nề! Trước khi đi trong đầu mình là hình ảnh một nước Lào với cây cối rậm rạp, voi đi từng đàn. Nhưng không, cảnh hai bên quốc lộ cây cối không còn nữa, tất cả đều đốn sạch. Có lẽ bị hai ông VN và TQ dụ mua mang về nước. Voi cũng không thấy một con, dù ở thủ đô mang tên Vạn Tượng.
LocDP
Hình ảnh của chị đẹp như tranh.
Em Hạnh