Chuyện Thời Con Nít – Đỗ Tùng

Nov 8, 2017 (TM)

 

 

Tôi biết “yêu” từ thời học Tiểu học. Phải để chữ “yêu” trong ngoặc kép vì chắc chắn nó không giống như động từ yêu mà người lớn thường biết.

Mấy năm học mẫu giáo ở trường làng, lúc chỉ 5-6 tuổi tôi đã nhận ra trong lớp có hai cô bé cùng tên Hương là xinh nhất. Không biết đó là khả năng tự nhiên của con trai hay là tôi có khiếu thẩm mỹ phát triển sớm? Sau “khám phá” đó tôi không còn thích thú vui đùa trong giờ ra chơi với mấy thằng cùng tuổi mà chỉ đứng tựa gốc cây nhìn hai cô bé Hương nhảy dây hay nhảy lò cò. Tôi không có hình ảnh gì để có thể hình dung mình như thế nào lúc 5-6 tuổi, chỉ đoán là thằng bé đứng tựa gốc cây nhìn hai cô bé chơi đùa chắc phải ngây ngô lắm. Phải chi có một cái máy thời gian cho phép đi ngược 60 năm, tôi chỉ cần vài phút để chụp hình thằng bé đó làm bộ sưu tập hình ảnh của cuộc đời mình!

Tôi được vào học lớp Tư trường Tiểu học Xuân Lộc lúc 7 tuổi. Năm trước đó ba tôi xin cho tôi vào lớp Năm trường Trần cao Vân nhưng không được, bốc thăm bị lọt sổ. Tôi học ở trường Xuân Lộc bốn năm, từ lớp Tư đến lớp Nhất, nam nữ học chung. Không nhớ bắt đầu từ năm nào mấy đứa bạn “cặp đôi” tôi với một cô bé tên V. cùng lớp. Không phải đứa con trai nào trong lớp cũng bị (hay được?) cặp đôi với một đứa con gái. Chắc phải có cái gì đó. Một cách trêu ghẹo nghịch ngợm của lũ con trai? Nhưng sao “nạn nhân” bị trêu chọc lại không thấy khó chịu? Hay chính những thằng con trai cũng khoái con gái xinh nên tìm cách gán ghép cho người khác? Đây là bàn về “tâm lý” của lũ con trai thôi, còn đám con gái nghĩ gì thì tôi mù tịt…

Một ngày Chủ Nhật tôi và thằng Dung bạn cùng lớp rủ nhau vô Đại Nội chơi. Từ nhà tôi gần cống Thủy Quan đi bộ xuống Đại Nội cũng khá xa nên ít khi tôi đi, mặc dù đó là một địa điểm hấp dẫn. Những bức tường trong Đại Nội đều phủ rêu mốc nên chỉ cần một cục gạch nhọn là có thể viết lên tường dễ dàng, và đó cũng là lý do nhiều người đã ghi lại tên mình và ngày tháng lên tường như một dấu tích, kể cả những ký hiệu trái tim và mũi tên xuyên qua. Thằng Dung nghịch ngợm viết tên tôi và tên cô bé V. kèm theo một trái tim rướm máu! Nó tiếp tục trò chơi đó mỗi khi tìm ra chỗ trống trên tường. Tôi đứng nhìn không ngăn cản vì trong bụng cũng thấy thích thích.

Ngày hôm sau đi học tôi bị thầy Phú Hiệu Trưởng kêu lên trên bục ngay trước mặt cả lớp và cho tôi “ăn cháo lệt” quắn cả đít! Thằng Dung ngồi dưới lớp xanh mặt chỉ sợ tôi khai ra nó, nhưng cuối cùng chỉ mình tôi lãnh mấy ngọn roi mây. Sau đó tin hành lang cho tôi biết là ngày hôm qua cô bé V. cũng đi chơi Đại Nội và đã thấy tên cô ta trên những bức tường cùng với tên tôi và những trái tim rỉ máu! Mấy ngọn roi của thầy Hiệu Trưởng quất đau thiệt nhưng không ê chề bằng cảnh tôi phải nằm sấp trên nền nhà trước mặt cả lớp trong đó có “người đẹp của tôi”. Dĩ nhiên cuối tháng đó tôi bị cúp bảng danh dự, nhưng chỉ là chuyện nhỏ vì tôi khá quen thuộc với hình phạt đó.

Giã từ trường Xuân Lộc với những hồ sen bao quanh, với những cánh đồng lúa trên đường tới trường. Những cánh đồng nóng bỏng cả chân trong mùa hè nhưng ngập nước vào mùa mưa, là nơi cung cấp nhiều thú vui cho lũ học trò. Tôi thi đậu vào lớp Đệ Thất trường Trung học Hàm Nghi, và được ba mạ tôi thưởng cho một chiếc xe đạp! Bên hông trường HN là đường Đoàn thị Điểm, con đường tôi thích nhất mỗi buổi sáng đạp xe đến trường. Thích vì hai hàng cây muối làm cho con đường mát mẻ và nên thơ. Thích vì một bên con đường có một khoảng trống đầy cỏ tranh và sau đám cỏ là bức tường cổ kính của hoàng thành Đại Nội. Nhưng có lẽ “sự thật” là trên chính con đường này tôi đã khám phá một cô bé nữ sinh trường Nữ Thành Nội có đôi mắt đẹp nhất xứ Huế! Có những buổi sáng trời hơi lạnh với một chút sương mù, nhìn dáng đi nhỏ bé trong chiếc áo dài trắng và cái khăn quàng cổ màu xanh đậm, chiếc xe đạp của tôi như khựng lại. Có lúc cô bé L. nhìn lên thấy cái sững sờ của tôi và vội che nghiêng vành nón, thế là một ngày chơi vơi thần trí chẳng còn học hành chi nữa…

Những năm Trung học đệ nhất cấp tôi chỉ loanh quanh trong Thành Nội, ít khi lang thang những vùng ngoại thành, ngoại trừ hai con đường chính của thành phố Huế là Trần hưng Đạo và Phan bội Châu, và bến Cột Dừa ở sông Hương là nơi lũ học sinh Hàm Nghi chúng tôi thường bơi lội sau mỗi trận đá banh. Trong vùng TN ngoài trường Nữ TN còn có hai trường tư là Bồ Đề và Đào duy Từ. Tôi không biết ai là mỹ nhân ở trường BĐ nhưng không sao quên được một cô bé tên M. xinh như Tây học trường ĐDT. Tôi mất khá nhiều thời gian canh giờ học của cô nàng mới có dịp đạp xe tò tò theo sau xuống tận nhà nàng ở Bãi Dâu. Ba mạ tôi mà biết phải tốn tiền thay cặp “lốp” xe mòn quá nhanh chỉ vì tôi “theo gái” thì chắc là phiền lòng lắm.

“Vùng đi rông” của tôi được nới rộng khi lên đệ Nhị cấp. Nhiều đêm đạp xe từ nhà thằng bạn ở hồ Tịnh Tâm ra cửa Đông Ba, dọc PBC rồi vòng qua THĐ nghễ “nường” C. ở nhà sách BM, xong quẹo vô cửa Thượng Tứ nghễ tiếp một nường C. khác ở quán bi-da, và tiếp tục cái vòng tròn lưu luyến luẩn quẩn đó cho đến giờ phải về nhà ngủ. Ui chao cái nàng C bới tóc cao trông thật kiêu kì như đang chờ một ông nhà giàu nào đó đến cầm tay, còn anh chàng mặt búng ra sữa lọc cọc trên chiếc xe đạp như tôi thì chẳng có kí lô nào hết…

Chiếc xe đạp vẫn phục vụ trung thành và đều đặn nhu cầu lang thang của gã thiếu niên đang lớn. Không thể quên những ngày đạp xe qua khu vực chùa Diệu Đế chơi với thằng T. và cũng nhân cơ hội thỉnh thoảng có dịp ngắm người đẹp LH đi học về. Người chi mà nghiêm trang lạnh lùng như một bức tượng làm tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa!

Những năm Trung học qua đi mà vẫn chưa có một cô bạn gái nào hết. Chừ nhớ lại cũng thấy mông lung ngày tháng như đám sương mù ngoài kia, tâm trạng gần giống Lệnh Hồ Xung thất tình ngồi nhậu một mình trong quán rượu…

Quán vắng chiều Thu cảnh tiêu sơ
Lệnh Hồ độc ẩm một mình trơ
Kiếm báu đã cầm vài chung rượu
Giai nhân tự cổ hận tình thơ…

Đỗ Tùng
Victoria, Canada – Nov 2017

 

One thought on “Chuyện Thời Con Nít – Đỗ Tùng

  1. Thì ra đâu phải chỉ con nít thời đại @ là ranh trước tuổi, mà từ cái thời xửa thời xưa ấy, mấy Cu cũng đã ranh không thua kém …😁😁.. có điều ranh ngấm ngầm nên nếu không “thú tội” thì chẳng ai hay. 😃
    Cám ơn anh Đỗ Tùng vì những kỷ niệm mắc cười rất dễ thương về một thời ở Huế.
    TT

Leave a Reply