Dec 31, 2015 (TM)
–Thôi rứa đã hí…
Đó là câu cuối cùng khi chúng tôi từ giả nhau và đó cũng là lần cuối tôi gặp anh.
Anh đã ra đi, tất cả rồi cũng vào dỉ vãng, nhưng hình ảnh những tháng ngày cùng anh vui chơi thời thơ dại không hề phai nhạt trong tôi, chúng ta đã hứa hẹn tìm lại những ngày vui chơi như thời ấu thơ khi về già, lúc vướng bận trần thế không còn cản trở.
Tôi đang để cho tâm trí quay về quá khứ, quá khứ của tuổi thơ, từ lúc bắt đầu có ký ức, trong đó có hai anh em rất gần gủi nhau.
Anh hơn tôi một tuổi, vai vế cũng hơn tôi, thời đó hai anh em hay đi chung với nhau, tuy không giống nhau lắm nhưng ra đường hay bị gọi nhầm tên. Anh có cái mũ cối vải màu trắng bên trong màu lục, hiệu Rạng Đông, tôi cũng có một cái, anh có bi-đông màu đỏ, tôi màu xanh, mùa lạnh đội mũ béret, mang bốt cao cổ, tôi cũng thê…bởi vì hai bà mẹ đã sắm sửa cho hai con trai như nhau.
Với quần xanh áo trắng, cạt táp da nâu y hệt, hôm nào tôi cũng sang nhà anh bên cạnh nhà tôi để cùng đến trường. Lúc chơi tôi luôn chọn cùng với phe anh và chơi trò gì anh cũng thắng, chơi bóng ca-rô anh có từng bó cột dây cao su, tôi cứ phải xin tiền mạ mua mới rồi đem nộp vì luôn bị thua anh, chơi bi tôi chỉ bắn được kiểu Huế, còn anh có cả kiểu Saigon bắn bể bi.
Anh còn dạy tôi bơi nữa, thuở đó có khi anh đi tắm sông một ngày hai lần, tôi thì chỉ thỉnh thoảng mới theo anh ra sông, anh hay vớt rong đem về, còn tôi đụng đến rong là rờn rợn, có lần đang tắm dưới sông anh nghịch ném cả nắm rong và bùn trúng mắt tôi bị sưng mấy ngày làm anh lo lấy thuốc điểm mắt ở nhà nhõ cho tôi.
Anh còn bày cho tôi cùng thuê truyện để đổi nhau đọc, như vậy có thể đọc được một ngày 2 cuốn và anh đã đọc rất nhanh để sang chờ đổi với tôi, tôi thắc mắc vì không hiểu sao lúc nào cũng đọc chậm hơn anh, sau này tôi mới biết khi anh nói:
– Chỉ đọc phần nào hay thôi chứ, đọc hết làm chi cho lâu.
–Ơ, rứa à !
Nhưng rồi tôi vẫn chậm vì không muốn bỏ sót một chi tiết nào hoặc tìm đọc trở lại những gì còn khúc mắc. Cứ như thế anh dẫn cho tôi đi thuê truyện từ tiệm Lê Phong cho đến Khánh Quỳnh rồi An Cựu….
Về nhanh trí thì tôi cũng rất phục anh, có một lần đi chơi với mấy anh, toàn lớn tuổi hơn tôi, chiếc quần tây mới toanh của tôi bị xe đạp móc toạc ở đầu gối, luýnh quýnh không biết làm sao, sợ về nhà bị la, anh đã góp tiền mỗi người được 10 đồng dẫn tôi đến bà thợ may đầu cầu Bến Ngự mạng lại, sau đó mỗi lần mặc xong đem sang cho nhà anh giặt, không ai hề hay biết.
Anh còn nhớ không, xóm nhà mình không có con trai cùng trang lứa, có Lân nhà ở giữa nhà hai đứa mình thì lại tàng tàng và ma mãnh nên không chơi chung được, chỉ còn chơi với các anh Bửu Biên, Bửu Biền, anh Hồng, va tối nào cũng tụ tập trước nhà tôi nói chuyện đủ thứ, rồi rủ nhau thức day 5 giờ sáng chạy bộ đến cầu Trường Tiền ngồi nghỉ, rồi chạy về. Tôi còn nhớ mãi mỗi sáng khi trời còn tối, ngồi chờ nhau trước đường nhựa còn hơi nắng nóng của ngày hôm trước, gió nhẹ mùa hè hanh hanh thoảng theo tiếng chuông chùa Từ Đàm lúc 5h kém 15 điểm từng tiếng một khoan thai, thanh tịnh, lòng tôi lại cứ nao nao. Các anh đã kèm cho tụi mình học, rồi cùng học Judo, Pháp văn ở Trung Tâm Văn Hóa Pháp, học luyện thi…, nhưng anh ít khi tham dự những buổi học ấy cho đến cuối, anh hay bỏ tôi lại một mình rồi đi đâu tôi không hề hay biết.
Anh và tôi như bóng với hình, nhưng mình không giống nhau, anh nhớ không, có một ông thầy bói, một hôm nhân ngày Tết đã nói với hai bà mẹ :
–Thấy hai thằng ni rứa mà khác nhau lắm đó.
Với kiểu đội mũ lúc nhỏ, mũ anh đội lúc nào cũng kéo lui lộ hẳn khuôn mặt, hoặc móc sau vai với dây mũ quàng qua cổ, tôi thì không chịu được khi mũ bị nghếch lên. Tôi hình dung mọi sự việc đến rồi đi với anh đều dễ dàng như một nụ cười không chút băn khoăn, anh dễ hòa nhập vào đám đông, chuyện trò, vui cười cũng dễ dàng, nhiều lần tôi theo anh, nhưng lại cảm thấy một khoảng cách vô hình nào ngăn tôi không dễ dàng hòa nhập với mọi người như anh.
Thời gian trôi , mỗi đứa có mỗi đường đi và cái nhìn khác nhau về cuộc sống, con sông chia hai nhánh. Sau hơn 30 năm bặt tin nhau, lúc gặp lại râu anh đã bạc, bộ râu mà hồi đó có lẽ vì tôi nói giống Omar Sharif trong phim Docteur Jivago nên anh đã giữ lại cho đến khi lớn tuổi, mình chuyện trò chưa hết, chưa kịp cho nhau biết đời sống của nhau, trong một email anh có viết :
-… có gì cố vấn cho anh nhé…
Trời ơi, tôi làm sao cố vấn cho anh được, khi thơ dại, trong tất cả mọi cuộc chơi, tôi là người luôn lùi chậm đằng sau và anh luôn là người thắng cuộc.
Ngay cả khi anh ra đi, anh đã lựa chọn một đất nước tự do để làm nơi ra đi, anh biết nơi trở về của mình là khung trời giải thoát và yên bình, anh đã lăng lẽ đi trước.
Thương nhớ lẫn nuối tiếc, dự định của tụi mình còn dang dở, chưa kip một lời tâm sự, một lời vĩnh biệt, thật buồn, nhưng may thay, một niềm an ủi vô cùng cho tôi là một người đã thay tôi đến bên anh bên quan lạnh để chuyển những lời cuối cùng thân ái nhất của tôi đến cho anh, chắc hẳn giờ này anh đã hiểu và đang mỉm cười trên bầu trời cao cả kia.
Đã 8 giờ sáng, nhưng trời còn tối, qua ánh đèn đường, những giọt nước mưa mùa đông trong vắt lăn dài trên cửa kính sáng nay như những giọt nước mắt lăn xuống cho người anh đã ra di.
Nguyên Huệ
30 Dec 2015
…”nhưng may thay, một niềm an ủi vô cùng cho tôi là một người đã thay tôi đến bên anh bên quan lạnh để chuyển những lời cuối cùng thân ái nhất của tôi đến cho anh, chắc hẳn giờ này anh đã hiểu và đang mỉm cười trên bầu trời cao cả kia.”
Oui, mon ami bien-aimé, je ne l’ai pas oublié d’allumer aussi un encens comme une prière en ton nom.
… et oui, il comprit et sourit là-haut dans le ciel sublime.
Mai