Tất cả đều vô nghĩa, tất cả đều hư ảo ngoại trừ bầu trời kia ! – Tống Mai

Nov 28, 2014 (TM)

Nhưng có lẽ, ngay cả bầu trời cũng không có thật. Có lẽ không còn gì hiện hữu, không còn gì cả ngoài sự tỉnh lặng và bình yên.

Buổi chiều nào cũng như buổi chiều nào. Bàn làm việc của tôi sát bên cửa sổ nhìn ra khu rừng thưa, nơi tôi có thể dỏi theo mắt buồn của chiều lịm dần vào tối cho đến khi rừng cây chỉ còn là những bóng đen in trên nền trời sẩm. Trời cuối thu, nên chiều xuống nhanh hơn. Lòng người kỳ lạ dễ biến chuyển theo đô rê mi của đất trời. Mùa thu kéo lòng chùng, đầy nốt lặng không vì đâu nên lòng người dễ xao động hơn bởi yếu tố bên ngoài.

Thế nên, bảy giờ chiều của tôi hôm đó bổng nhiên xao động chỉ vì mỗi một tin từ một người anh cho biết anh không còn khỏe nữa. Nước mắt tôi ứa ra. Đợi cho qua cơn xúc động, tôi viết vội mấy câu an ủi, con nít, tôi thầm nghĩ khi viết những lời an ủi này cũng như nhún vai cười khi ai an ủi tôi. Những lời an ủi con nít, tôi lập lại trong đầu mình khi gởi thư đi. Nhưng đó là những lời chân thành. Tôi coi nhẹ sự sống của mình nhưng lại quí sự sống của người khác. Mới đây không lâu, tôi đã òa khóc khi nghe một người thiền sư tôi thương từ hồi còn đi học ngã bệnh. Bây giờ tôi cũng rúng động vì tin không lành của người anh này. Mới mấy hôm trước thôi, tôi vui khi nhận nhiều bài viết của anh, oh, anh đang bình phục, tôi mở cờ trong lòng. Thế nhưng tin anh không khỏe lại ập đến, bất ngờ quá làm sao tôi không khỏi ứa nước mắt.

Cho tôi đôi lời về người anh này, một chút thôi vì tôi chỉ mới quen đây thôi. Trước kia tôi thỉnh thoảng nghe tên anh được nhắc qua những câu chuyện với những người bạn khác, nhưng khi nhận được những bài viết lưu loát pha dí dõm về những chuyến đi của anh đến những nơi mà tôi cũng đã từng đi qua làm tôi chú ý. Tôi hay quí những bài viết của bạn bè, qua đó tôi tìm thấy được phần sâu kín bên trong của lòng người. Những ký sự của anh làm tôi chú ý không phải vì những hình ảnh đẹp hay công phu, nhưng bởi vì tôi ở đây đã lâu, hơn nửa đời nhưng tôi ít chú ý đến lịch sử thành hình của đất nước tôi đang ở. Thế mà, một người từ bên kia bờ đại dương lại lò mò đến những nơi này và say sưa với sự kiện lịch sử ở đây mà anh gọi là miền đất hứa.

Nhưng đó chỉ là ấn tượng tốt đầu tiên của tôi về anh.
Điều mà thật sự chạm vào tôi thì chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhỏ đến không ai để ý.

Đó là khi anh hỏi còn ai nhớ đến bầu trời của Prince Andrei trong phim “Chiến Tranh và Hòa Bình” khi ông bị thương trong trận Austerlitz, ngã xuống rơi chìm vào bầu trời yên bình bên trên không.  Câu hỏi làm tôi xúc động. Bởi vì đó cũng là cảnh ám ảnh tôi suốt cuộn phim dài. Trong phim, tất cả đều lùi lại, tiếng súng, tiếng la hét náo loạn của trận chiến bỗng im bặt. Andrei không còn thấy gì hết. Trên đầu ông chỉ còn mỗi bầu trời cao cả, bầu trời không trong nhưng bao la mây xám lặng lờ trôi. Ông thốt lên, giọng trầm buồn: yên tĩnh quá, bình yên quá, nhưng sao oai nghiêm, thật khác xa với thế giới đầy tiếng la hét xông xả của trận đánh bên kia. Tại sao ta không bao giờ để ý đến cái vô tận của bầu trời trước mặt lúc trước nhỉ, và thật sung sướng biết bao khi cuối cùng ta khám phá ra được điều này. Tất cả đều vô nghĩa. Tất cả đều hư ảo trừ bầu trời vô tận kia. Và không còn hiện hữu nào khác ngoài sự hiện hữu của bầu trời. Nhưng có lẽ, ngay cả bầu trời cũng không có thật. Có lẽ không còn gì hiện hữu, không còn gì cả ngoài sự tỉnh lặng và bình yên.

Khi nghe anh hỏi bạn bè có nhớ đến đọan phim trên thì tôi dần dần hiểu ra tại sao những bức hình chụp mùa thu của tôi làm anh liên tưởng đến khung cảnh mang thân phận con người này. Đó là những bức hình tôi thích nhất trong loạt hình mùa thu của tôi. Tôi có một người bạn đã dạy cho tôi cách hướng máy ảnh lên trời để chụp tàng cây trên đỉnh. Ít khi tôi vừa ý với kết quả, có khi tôi phải nằm ngửa dưới gốc cây để lấy hình từ thân cây lên đến ngọn. Không, Mai chưa lấy được chỉnh lắm, phải thực tập thêm nhiều, bạn tôi khuyến khích tôi. Ôi, những loạt hình này tôi vừa ý lắm rồi, dù không được kỷ thuật lắm nhưng màu xanh của bầu trời đẹp quá làm tôi chạnh lòng đến màu xám của nơi bạn tôi ở. Tôi gói ghém kiên nhẩn của mình để ghi lại được màu xanh này khi có lấm tấm cát bụi của tàng cây lá vàng bên trên.

Không được kỷ thuật chi lắm, thế mà anh lại chú ý đến những bức hình này để rồi liên tưởng đến đoạn phim đã gây xúc động cho tôi thuở nào.
Bầu trời và sự bình yên !
Thế thôi, cũng đủ gây niềm thân mến trong lòng tôi đối với người anh tôi mới biết.

 

All is meaningless, all is vanity except that sky ! - Photo: Tống Mai
All is meaningless, all is vanity except that sky !

 

Tôi có muốn nói gì với anh không khi anh kể có những đêm chảy nước mắt khi cơn đau hành hạ. Tôi … tôi cũng đã có những cơn đau hành hạ mình những năm nằm bệnh nên tôi biết cái đau nó như thế nào. Những lúc ấy quả tình tôi cô đơn lắm,  nhưng sau những lần vượt qua những cơn đau như thế thì tôi sung sướng biết mình đã đi dần đến bình phục.  Những cơn đau như những cơn giông tố kéo qua rồi phụt tắt. Mỗi lần nó đến thì ném tôi vào xơ xác, quét sạch hết ý chí sinh lực của tôi. Có khi tôi biết trước cơn đau và chuẩn bị đối phó … nhưng có khi tôi không nghe được bước chân của nó, nó ập đến và tôi gục ngã.

Thế nhưng, tôi đã vượt qua được tất cả, nhưng mỗi lần nhớ lại những cảnh ấy tôi vẫn còn chảy nước mắt. Và khi tôi chảy nước mắt khi nghe cơn bệnh hành hạ anh những đêm không ngủ được thì tôi hiểu sự mau chóng của những giọt nước mắt mình.

Vượt qua, tôi chân thành tin anh cũng sẽ vượt qua để lành mạnh trở lại.

Tống Mai
Virginia, Nov 27, 2014 ngày lễ Tạ Ơn
Viết cho anh Lê Văn Dũng

 

7 thoughts on “Tất cả đều vô nghĩa, tất cả đều hư ảo ngoại trừ bầu trời kia ! – Tống Mai

  1. Mấy hôm nay sức khoẻ của mình ngày càng trở nên tệ hơn. Có lẽ vài ngày nữa nếu không giảm chắc mình phải vào bệnh viện ở Cali để chữa trị tiếp.
    Rất tiếc vẫn còn vài ký sự nữa nhưng có thể chưa thực hiện vào dịp ni được rồi, như: Chuyện kể bằng hình về người thợ- Bậc Thầy thổi thuỷ tinh; Ký sự đường dài: Cùng đi với người bạn, lái xe xuyên qua 5 tiểu bang trong 9 tiếng đồng hồ, …
    Dũng

    1. Anh Dũng,
      Mai biết anh sẽ mạnh trở lại. Tin cho Mai nếu anh phải vào bệnh viện.
      Mai cũng đã từng vượt qua bệnh hiểm nghèo của mình. Và Mai biết anh cũng sẽ vượt qua được.
      Mai cầu nguyện mỗi đêm cho tất cả người thân.

      1. Anh thấm thía khi đọc những lời lẽ chân tình của T.Mai- người chỉ mới biết mà chưa hân hạnh được gặp.
        Anh cũng đã nhiều lần ứa nước mắt cho số phận mình, và đã nhieu lần phải khoc vì bị cơn đau hành hạ làm kg ngủ được.

        D.

  2. Dã-Thảo có mấy câu, cảm từ bức hình chụp thật đẹp của Tống Mai,
    Tặng Tống Mai và Anh Dũng. Thân mến, QT.

    Bầu trời xanh im lặng,
    Nhìn hàng cây xám đen,
    Mang cành lá hoa vàng,
    Như những bàn tay đẹp,
    Cố níu lấy bầu trời,
    Bầu trời xanh thăm thẳm,
    Nhìn hoa vàng khoe sắc,
    Im lặng không nói năng.

    DTQT. 01/03/2019.

    1. Cám ơn chị Dã Thảo, bây giờ Mai mới thấy bài thơ that hay này của chị
      Anh Dũng đã qua đời gần 5 năm rồi, chỉ mấy tháng sau khi Mai biết anh. Tháng sau là đúng khi anh qua đời, một gentle soul ai cũng mến.

Leave a Reply