Dec 30, 2018 (TM)
Không nhà không quê hương
Thiền tăng ngủ quên bên bờ suối
Mơ thấy mình là một cây anh đào
Nở ra giữa bầu trời đầy sao.
Tôi nhận được Lịch Mùa của Pháp Hoan tuần trước sau một thời gian chờ đợi cuốn thơ vượt đại dương đến tay tôi.
Ở một góc nhỏ nào đó, tôi tình cờ gặp thơ của Pháp Hoan. Thể thơ như văn làm tôi chú ý bởi vì tôi vốn không thích thơ có vần điệu.
Lần đầu đọc Pháp Hoan tôi thấy thân thiết, tôi không hiểu vì sao cho đến khi có một ngày dừng trước bài thơ tôi treo trong phòng của mình và đọc lại mới biết …”Tôi sẽ nhớ lời em không quấy động bếp lành, Một nắm rơm đặt vào đợi khói tỏa màu xanh. Em nhìn xem: chỉ một hơi thở của hồn tôi thôi cũng đủ gọi về lửa đỏ.” Và… “Tôi không ngủ mơ đâu, Ngày hôm nay đẹp lắm thật mà, Em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ, Chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa…Mẹ và em còn đó, gió chiều như hơi thở, mơ gì một mảnh tương lai xa xôi“, “Hiện hữu không kêu gọi tình thương, Hiện hữu không cần ai phải thương ai, Nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca không đắn đo suy tính.” Tôi rất thương những mảng thơ trong sáng đầy hy vọng tình người này, nên chú ý ngay khi thơ của Pháp Hoan cũng phảng phất đâu đó bình minh trong bóng tối, cái sinh trong cái diệt, cái có trong cái không.
Hãy nghe Pháp Hoan:
Tôi sẽ ra đồng và gieo những bài ca
tôi sẽ đặt tên những bông hoa luống tuổi
ngọn gió mát lành sẽ buộc tôi mãi mãi nơi đây
trên những đám mây khắc mãi những bản kinh cuộc sống
(Sự cứu rỗi của mùa Xuân)
Tôi muốn tha thứ cho bản thân
Tôi muốn ôm chầm lấy tất cả
Và sau những gì tôi hằng mong mỏi
Tôi đang thật sự muốn sống cho xứng đáng một con người
(Chiều ngang của cuộc đời)
Tôi sẽ nằm xuống như một hạt giống bé con
để trong đất đen tôi vẫn còn ca hát
dù lớn lên, lụi tàn hay mục nát
tôi vẫn mãi được trở về với đất mẹ quê hương
(Sự cứu rỗi của mùa Xuân)
Không nhà không quê hương
Thiền tăng ngủ quên bên bờ suối
Mơ thấy mình là một cây anh đào
Nở ra giữa bầu trời đầy sao.
(Xuân)
Con cô đơn, con một mình bên bờ biển
những con sóng ngày xưa không còn nặng nề uốn éo
và những cơn gió buồn không cánh lướt bay qua.
Nhưng con sẽ cố gắng đợi chờ
hoang mang và nhẫn nại
giữa đêm tối đời con
cho đến khi ánh chớp lần nữa làm sáng rõ con đường
và con cất bước.
(Ngục thất)
Đóng mọi giác quan lại
và cảm nhận trong im lặng diệu kỳ
những chu kỳ của diệt và sinh
luân chuyển trong mê đồ của thực tại
Một giòng sông nuốt chửng một giòng sông
một ý tưởng lấp đầy một ý tưởng
(Tĩnh tọa)
Chúng ta
Động vật tiến hóa
Quá bận rộn với những lo toan vụn vặt
Trong khi trên cây lũ đười ươi
Đương ngồi ngắm trăng lên sau đỉnh núi
(Những mảnh vỡ)
Tôi đi ra từ bông huệ
giữa màu xanh bất tận của phương đông
tôi cưỡi trên lưng chú lừa nhỏ
với chiếc miệng xinh ngấm lấy nhúm cỏ non
trên lồng ngực sống động của thiên nhiên nguyên thủy
(Giây phút trước bình minh)
Những câu thơ chứa đầy hy vọng và hồi sinh.
Đó là một “màu xanh tin cậy của trời đêm, đủ sức tranh giành với màu đen của cuộc sống.”
Tống Mai
Dec 30, 2018
(Gởi Pháp Hoan: Thế là cuối cùng sách đã vượt được cả một đại dương vất vả và đến tay chị.)
Cuối cùng chị cũng nhận được rồi. Em chúc chị đọc vui. Sang năm em sẽ ra một, hai cuốn truyện và thơ (dịch). Chị để em gửi sang từ Vancouver có khi tiện và nhanh hơn.
Happy New Year at the new home Pháp Hoan, và chị sẽ đợi những tác phẩm mới của Pháp Hoan.
Gặp lại Pháp Hoan lần này là lần thứ ba trong Khung Cửa Hẹp, đọc thêm thơ của PH để biết thêm một tâm hồn rất “thiền” đang nhập lưu.
Cám ơn Mai đã giới thiệu Lịch Mùa và chúc Pháp Hoan thành công với những tập thơ mới.
N.H.
Mai gởi link của blog của Pháp Hoan:
https://phaphoan.wordpress.com/
Chị Nguyên Huệ Porteetroite,
Em có biết thơ của Pháp Hoan, những bài chị chọn để trích ra hay lắm. Em rất thích bài “Giây phút trước bình minh” và bài Lạt Ma trồng cây bồ đề, cây không sống được, nên ra suối ngồi khóc, nhưng khi gieo một hạt giống bồ đề xuống thì cây mọc lên, ngộ và ý nghĩa lắm.
Cám ơn chị
KA