April 13, 2017 (TM)
Đã qua những mấy ngàn ngày, sáng sáng chiều chiều tôi vẫn ngang qua bức tranh đó. Cứ mỗi lần qua, tôi lại nhìn vào nó, tôi thấy như có tôi trong đó, như có thêm một đôi mắt ai trong tranh đang nhìn tôi, không biết có muốn nói với tôi điều gì không.
Gọi là bức tranh thì cũng không chính xác, mà chỉ là nét phát họa ghi lại chân dung sơ sài, diễn tả một khuôn mặt, chân dung ấy vẽ trên tấm bảng trắng của tôi, vẫn luôn treo trong một căn phòng sinh họat của gia đình, thường dùng để ghi lại những điều cần làm hàng ngày cho khỏi quên, nên không có ngày nào là tôi không nhìn thấy, trừ khi tôi đem dấu nó đi.
Nhiều lần tôi muốn xóa sạch, bởi vì mỗi ngày nhìn thấy, tôi lại nao nao trong lòng, nhưng vẫn như tiếc, lại thôi không xóa nữa. Căn phòng là nơi sinh họat hàng ngày, tôi cũng không muốn dời tấm bảng ấy vào nơi khác, nên nhiều người quen đến chơi, thấy người … trong tranh lại hỏi, ai vẽ, vẽ ai, mà ai đây nhìn quen quen, tôi trả lời mãi, mỗi lần trả lời lại thấy trong lòng xao xác, trong ngực đau đau, uống thuốc giảm đau cũng không khỏi, nên một hôm tôi quyết định xóa hình.
Tôi mang vải chùi mềm, và cả nước trong, tôi thấm nước lau nhè nhẹ từ trên mặt hình vẽ trước, rồi chùi lần xuống tóc, vai…, nhưng tay đã mỏi, nước trên khăn cũng khô rồi mà tấm ảnh chưa suy suyển chút nào. Tôi bỏ cuộc, sau này tôi mới biết, chất mực dùng để vẽ hình là một thứ hóa chất …không thể tẩy xóa, sẽ tồn tại mãi với thời gian.
Và qua mấy ngàn ngày nhìn chân dung họa vội ấy, tôi đã nhận ra đó chính là hình ảnh Mẹ của con tôi, con tôi đã phát thảo chân dung người Mẹ, trước khi con rời bỏ cuộc thi chạy bôn ba trên đời này. Tôi cố gắng nhớ lại, thì tấm tranh ấy đã được phát họa chỉ trứơc khi con tôi ra đi vỏn vẹn có hai ngày, con tôi đã để lại cho tôi một hình ảnh và con cũng muốn ghi lại Mẹ mình trong tâm khảm để đem theo về tận tuyền đài.
Từ nay tôi không bao giờ tìm cách xóa bỏ kỉ vật đó nữa, tôi đã nhìn thấy chính mình trong tấm hình đó, và đôi mắt ẩn trong đó chính là của con đang nhìn ngược lại tôi.
Cuộc đời này có những điều không cần mạnh tay xóa bỏ, có khi tự nó cũng hủy hoại mà phai nhòa, nhưng có những điều, nhiều lần tìm cách tẩy rửa, mà mãi vẫn tồn tại, khắc sâu .
Con là hình ảnh khắc đậm trong trí nhớ của tôi.
Và nỗi đau không còn con trên đời, mãi mãi là điều tôi không còn cách nào để tẩy xóa.
Thúy Anh
Huế – Bảy tháng Tư 2017