June 22, 2019 (TM)
Chị ơi, em gởi chị trường xưa năm cũ. Lâu ni em nhác quá, Huế đang nắng nóng lắm chị Mai, ngồi mô cũng nóng không làm việc được. Nếu chị về Huế dịp ni chắc chị sẽ không chịu đựng được cái nóng của Huế.
Thúy Anh
PHƯỢNG SÂN TRƯỜNG
Lương Thúy Anh
Có những ngày, tôi ngang qua con đường Lê Lợi, dừng lại một chút, đứng bên cổng trường, nhìn vào trong sân, ngọn nắng sân trường lay lắc đổ, những vệt nắng loang loáng, gợi lại trong tôi bao kỉ niệm ngày xưa…
Từ trong tâm khảm tôi vẫn còn hình dung…
Trong khuôn viên của trường, có căn nhà của anh chị Du, anh Du thì phụ trách những công việc văn phòng, chạy công văn. Chị Du ở ngay trong trường, nên luôn tiện bày bán những món hàng ăn vặt rất hấp dẫn tuổi học trò, nên chúng tôi cứ bu quanh mỗi sáng đến trường sớm chưa kịp ăn sáng ở nhà hay có khi cố tình nịn đói, để xin mạ vài đồng, tới trường mua quà vặt vẫn thích hơn, những khoai, những sắn, những thứ lặt vặt, ngày xưa răng mà món mô cũng thích, cũng mê quá. Những trái me rốp vỏ dòn, bẻ nhẹ tay là lộ ra nguyên trái màu xanh mơ vàng, ngon mắt, ngon miệng, mấy trái cốc gọt sạch vỏ, tỉa thành hình như bông hoa, cắm lên cây tre chẻ nhỏ, ngâm đường, vừa ngọt ngọt, lại cũng chua chua, quệt chút muối ớt, cắn một miếng rồi là nhai kêu rau ráu…, hay mấy gói đậu phụng da cá nâu nâu, dòn rụm, mấy miếng kẹo đậu phụng hình tam giác, ngọt ngào…
Hấp dẫn nhất vẫn là nồi bánh canh to đùng, luôn bốc khói và bốc mùi thơm lừng của O Châu, tôi vẫn còn hình dung được nét mặt hiền lành của O, người O hơi đậm một chút nhưng rất lanh lẹn, mà không lanh cũng không được với đám học trò nữ bu quanh… O ơi, ba tô bánh canh bỏ nhiều hành, chị Châu ơi, hai dĩa bánh lọc, ớt nhiều nhiều, thêm nước mắm nữa để tụi em húp nghe…Có những lúc gần như O không thở nổi nữa với bầy tiên áo trắng vây quanh, lúc hối cái ni , khi nhắc món khác um sùm cả căn bếp của O… “mau mau lên O ơi, cả mà sắp chuông reng vô lớp chừ…” hay là, “ Chị Châu ơi, tụi em đói quá rồi, múc bánh canh mau, gắp bánh lọc…”
Tôi nhớ cô Huyên với những bịch sữa chua cất ngăn đông nhưng vẫn mềm dẻo, chua chua , ngọt ngọt, mát rượi, cắn thủng một góc bao rồi là đưa lên miệng nút, hết bao ni đến bao khác như vẫn chưa hề thấy bưa, thích thú say sưa, nhất là nhưng ngày sắp sang hè nóng nực thì tủ đông lạnh của cô luôn bị cháy hàng.
Tôi vẫn còn hình dung khuôn mặt phảng phất nét khắc khổ của chú Phẩm, là người chuyên đánh trống, bấm chuông, cũng là người mà tuổi học trò chúng tôi luôn mong đợi, chỉ là đợi chú đánh trống, kéo chuông mau mau cho đến giờ ra chơi hay tan học, mệt quá rồi, đói bụng quá rồi, học trò mà, tham ăn số một. Cái thời khắc chuông reo, là chỉ chờ thầy cô qua khỏi cửa lớp thôi, chúng tôi đã ùa ra theo như chim vỡ tổ, đứa chạy xuống O Châu, đứa qua bên chị Du, hay rật rật chạy xuống cầu thang, băng ngang sân trường đến nhà Cô Huyên, vừa đi vừa nói tíu ta tíu tít, mấy cái miệng không đâm nổi da non..
Làm sao tôi có thể không nhắc đến chú Hường, người chuyên lo điện đài, kĩ thuật máy móc cho trường những lúc lễ lạc, chào cờ đầu tuần… Nét mặt hiền lành, nước da ngâm đen, dáng người thấp nhỏ nhưng luôn vui vẻ tận tình.
Có những lúc tôi ghé ngang qua, rồi vào hẳn trong ngôi trường mái đỏ, mùa sang hè, vẫn là rực rỡ màu phượng hồng rủ bóng, những cánh phượng rực lên đồng điệu một hình ảnh tươi tắn tuyệt đẹp, lâu lâu gió lay lá phượng bay bay, lâu lâu gío hất rơi vài cánh bông , lăn lóc trong sân, nhìn theo chúng, tự nhiên tôi có cảm giác thương thương tủi tủi, dường như mình là người bị năm tháng bỏ rơi.. .
Cúi nhặt một cánh phượng rụng lạc loài, gợi cho tôi nhớ một người bạn cũ đã thiên thu hơn 20 năm nay. Ngày còn đi học , cứ một người đứng dưới túm vạt áo dài chờ bạn tôi đang trèo trên cây phượng, ngắt từng chùm thả xuống, hái chỉ để thả trong giỏ xe đem về nhà, có khi về nhà chưa kịp cất hóa đã héo bởi trời mùa sắp hè, nắng hừng hực. Rứa đó, nhưng hoa đẹp cứ là ngắt cả chùm mới chịu.
Có hôm khác, tôi cùng người bạn thân, bao nguyên…một chiếc xe xích lô, nhờ bác xe chở thẳng vô trường, rồi cứ mặc kệ thời gian trôi nhanh, hai người bạn cứ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá sân trường mà hàn huyên, cho đến khi chợt nhớ, thì…
…trời đã quá chiều, màu nắng hấp hối trên bãi cỏ, chợt tắt chợt lóe rồi im hẳn, sân trường nhòa dần, bãi cỏ đen thẫm lại, hai chúng tôi uể oải đứng dậy, tìm một chuyến xe khác trở về nhà, nhưng trước khi ra khỏi sân trường, đang mùa phượng nở bông, nên cũng nán thêm một chút, cúi nhặt mấy cánh phượng rơi lác đác theo cơn gió lùa, lại mang cảm giác như có một nỗi buồn mất mát điều chi đó đan xen vào trong màu bông phượng chuẩn bị úa tàn.
Nhìn cánh phượng nhỏ trong tay, tôi nói, cũng rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người bạn nghe …
Ngày ấy nắng đổ khắp sân trường
Bao nhiêu thiếu nữ rất dễ thương…
Và hạ thấp giọng hơn nữa:
Trong số đó có hai đứa mình…
Lương Thúy Anh
Huế – Tháng Sáu 2019
Thuý Anh giỏi quá ! Em còn nhớ nhiều chi tiết từ thuở còn đi học và viết thật hay , cảm động , bồi hồi . ❤️🌹
Dạ chị Minh Nguyệt, em còn quên nhiều lắm chị, em chỉ có chừng nớ thôi. Em cám ơn chị Nguyệt.