Mai bỗng thấy thương bạn đã nhọc nhằn vì mình, ngồi sau xe Mai nói thầm, khi về chắc Mai sẽ nhớ lắm, Mai nói nhớ ai, Mai chỉ tay lên Cẩm đang lái xe và Đổng ngồi một bên, Nguyệt cười học lại với Cẩm và Đổng ngay câu Mai vừa nói với giọng nói pha cười dịu dàng muôn thuở.
Tất cả vẫn còn rạng rỡ, lòng mình vẫn còn rạng rỡ. Mai tưởng đã đá lạnh đi nhiều sau những cái bất hạnh, tưởng mình sẽ có sự nghi ngại, tưởng mình sẽ tìm kiếm sau những lời nói cử chỉ ngọt ngào là những đong đưa không thật, nhưng không, thì ra lòng vẫn còn tha thiết yêu đời và lòng tin người vẫn bất di bất dịch.
Vốn yêu những kín đáo dịu dàng và luôn cảm thấy mình là một người lạ giữa sự huyên náo của những buổi tiệc, Mai đã ngạc nhiên khi thấy mình ngồi yên lặng lẽ theo dõi những đùa giỡn tranh luận hồn nhiên thoải mái linh động của bạn bè và giữa những tiếng cười vỡ tổ ấy, Mai thấy họ thật đáng yêu. Ở thời điểm này, nhìn bạn bè cười nói rồi đàn hát, tiếng cười, tiếng hát xa quê huơng nhưng bằng lòng với đời sống tha hương của mình, họ tìm niềm vui bên nhau, tìm một nơi để ngồi xuống cùng nhau, thế giới quê hương nhỏ bé họ tự tạo cho nhau nhưng cả là một niềm an ủi lớn lao.
Nhìn quanh, Mai thấy tất cả đang sống lại cái hồn của 30, 40 năm về trước, có khác chăng chỉ là thêm mái tóc điểm sương. Miên man với những ý nghĩ riêng của mình giữa những khuôn mặt tươi cười đó, trong bàn tiệc của Nhơn, của Đổng, của những lúc đàn hát, những buổi thâu nhạc với anh Hòa và Đổng, những cười đùa suốt ngày của nhau, của những buổi đi chơi cùng nhau…Mai chợt nhận ra Huế đang còn đây trong buổi chiều hoàng hôn, khoảng thời gian đẹp nhất để con người đến với nhau lúc đã đủ trường thành để biết cái quí giá của tình người.
Quê nhà không còn, thì nơi đây là quê nhà. Có những người bạn ta có thể sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng kỷ niệm thì không mất đi được, ta vẫn có thể giữ nó lại được mà, nhớ không, những con đường nhỏ gặp nhau tạo nên những góc phố đó đây để trở thành những điểm tựa cho nhau.
Chỉ một chuyến đi Toronto mà Mai nói triết lý, không đâu, năm sáu chuyến đi của Mai rồi đó chứ … Pháp, Bỉ, SaiGon, BMT, California, Toronto …
Bỗng thương cái đằm thắm ân cần của tất cả bạn bè bên kia, Đổng, Cẩm, anh Hòa, Nhơn, Nhi … thuơng cả những cái vấp chân của nhau… Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi. Đường đến anh em, đường đến bạn bè. Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát. Để thấy tiếng cười rộn rã bay… Mai nói life is still good, Nhơn nói không tỷ tỷ ơi, it’s more than good, it’s wonderful.
And how wonderful you all are, Toronto!
Tống Mai
July 29, 2013
Istanbul có cái gì xúc cảm (hay là sự xa lạ) mà viết dể thương về Toronto vậy?
Cám ơn nhửng tình cảm tốt lành cho Toronto.
LTN
Cảm thấy như xa xôi nhưng lại thật gần, gần – như những cánh tay nắm lấy nhau, gần như những âm thanh của tiếng nhạc, lời ca, những hình ảnh, những tinh cảm chân tình của bè bạn gửi đến từ bên kia bờ Atlantic, Phước đã nhận được tất cả và muốn kéo dài dư âm ấy cho đến tận hôm nay để nói lời cám ơn đến các bạn Đỗng, Hòa, Cẩm, Nhơn cùng các bạn khác đã chia xẻ.
Một lời nhắn gửi riêng gửi đến Hòa, Phước thật sự hâm mộ tiếng đàn của Hòa, thật tuyệt diệu làm sao, đó là những “giọt” đàn (gouttes), từng giọt, từng giọt, trong vắt, tròn tria, làm nao lòng người, và bên cạnh đó nếu khg nhác đến giọng ca của Đông là một thiếu sót lớn phải khg, một giọng ca thật điêu luyện.
PhP
Cuối cùng Nhơn đã cho nghe “Chỉ có ta trong một đời” với tiêng hát thanh tao của Mai, nhưng đầy xao xuyến, và ” từ đó thiên hạ vui tươi” và ” từ đó sớm chiều bâng khuâng”…..
Mong rằng những hội ngộ nho nhỏ sẽ cho chúng ta những tình bạn sâu đậm và rộng lớn hơn.
Thân.
PhP
From: Le Thien Nhon
July 1, 2013
Cám ơn nhửng lời tốt đẹp của anh Phước.
Cở tuổi mình mà còn khỏe mạnh, vui vẻ, dung dăng thế này củng coi như “gạo mà được sàn” nhiều
lần, nên xin cám ơn cuộc đời.
From: Tống Mai
July 2, 2013
Mai cũng ditto Nhơn để cảm ơn Phước.
Nhơn ơi, một sự khiêm nhường dễ thương nhưng trật rồi, Istanbul đem lại cả cô độc lẫn cảm xúc nhưng không vì vậy mà gợi cho chị quá khen cái “dễ thương” của Toronto đâu.
Anh Hòa: Mai nghe mãi tiếng đàn của anh, tuyệt vời thật và đúng như Phước nói, là những giọt rớt xuống ngọt ngào, tròn trịa, mỗi giọt mang một mãnh lực vắt ra cảm xúc trong ta một cách tha thiết. Mai khong diễn tả được, chỉ thấm thía mỗi khi nghe. Trong đời, có một tiếng đàn đệm gần gủi mình, đó là của Joan Baez lúc xưa, bây giờ có thêm anh, a twist of emotional depth.
Tong Mai
Tống-Mai viết văn rất hay, chân tình với bạn bè…. chẳng thua gì bạn Huỳnh, đúng là dân văn khoa. Cám ơn những ý-nghĩ tốt lành của TMai, với nhóm Huế ở Toronto, Canada
Bai viet cua TM ngan gon ma lai di ngay vao long nguoi.
10 năm ,20 năm rồi 30 năm sau chúng ta sẽ là những hạt bụi…Một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ mang chúng ta đi và không ai biết sẽ về đâu…Có lẽ cái còn lại đáng nhớ nhất là những tấm lòng dành cho nhau. Xin share với các bạn bản nhạc “Tạ Ơn Đời của Phạm Duy xem như đầy là một lời cám ơn chúng ta được sinh ra trong cuộc đời này, còn khỏe mạnh, còn gặp nhau để được đàn hát và đấu láo …
Đổng
Lạ thiệt nếu 2 người mà cạnh tranh nhau mới mệt chớ work together thì coi bộ hông thua ai, ý có thua .. người thôi.
Nếu dùng kiếm hiệp thì một nên là Vỏ Đang, nhờ sự đơn giản, nội lực thâm hậu để khống chế đich.
Một bên như Nga My, nhờ chiêu nhanh, đẹp và sác sảo để thắng địch thủ.
Hai bên như nước với lửa. Hì hì đừng nhảy mủi nghe tỷ tỷ.
Ng qua đến San Jose với gia đình đã mấy ngày rồi mà sao đầu óc vẫn còn lãng đãng ở tận đâu đâu , tưởng như những ngaỳ vui ở Toronto vẫn còn đâu đó trong tâm tưởng , người vẫn còn ở trên mây , phiêu lãng bềnh bồng .
Mỗi ngaỳ noí chuyện với mẹ à các em hoặc đi chơi với các em xong rồi khi rảnh được một tí mở gmail thì laị thấy thư từ bạn bè nhắc nhớ đến những ngaỳ vui tuyệt diệu đã qua .
Mai đã noí lên những lời chân tình thiết tha với bạn bè Toronto và Mai viết quá hay nên Ng không biết phaỉ viết làm sao nữa , thôi thì có dỡ cũng phaỉ noí.
Ng cám ơn tất cả các bạn ở Toronto , Đổng-Nhi , Hoà , Cẩm- Hương , Nhơn- Thuý, Khoa- Hương , Sanh- Hiền Cẩm và đặc biệt là Bích Nga- Thầy Tân , tất cả đã bỏ thì giờ quý baú để đón tiếp Mai à Ng , đưa đón cho tuị Ng đi chơi và tổ chức những buổi họp mặt thật thân mật đầm ấm và vui nhộn luôn rộn rã tiếng cười đùa , thật không thể naò quên.
Ng cũng xin lỗi các bạn là vì mấ ngaỳ Ng bị cảm nặng mà làm dỡ lỡ các chương trình du lịch và thăm iếng các thắng cảnh cuả Toronto ( vì Ng đau thì Mai không nỡ bỏ Ng ở nhà mà đi chơi một mình ).
Ng nhờ Cẩm và Đổng chuyển lời cám ơn cuả Ng đến vợ chồng Phong- Khuê đã cho Ng cơ hội được họp mặt cùng tất cả các bạn một buổi tối thứ saú thật vô cùng vui vẻ trước khi Ng rời Toronto.
Tấm thịnh tình cuả các bạn Ng xin ghi giữ trong lòng( Ng noí nghe caỉ lương quá hí ).
Bây chừ Ng xin noí vaì chuyện bên lề.
Cẩm- Hương , Đổng- Xuân Nhi thì những ngaỳ Ng ở laị nhà đã noí rất nhiều , noí khan cả giọng nên chừ miễn noí thêm.
Hoà , Ng muốn noí cám ơn Hoà rất nhiều , tuy có khi Hoà noí như là rượu noí nhưng mà tâm cuả Hoà thì luôn luôn tốt và có tình nghiã với bạn bè , luôn muốn cho bạn bè được vui vẻ và cũng muốn baỏ vệ cho bạn bè cuả mình , các bạn khác cũng noí là khi naò hội họp phaỉ có Hoà thì mới vui được , Ng cám ơn Hoà đã hy sinh thì giờ quý baú cho những ngaỳ Mai à Ng đến Toronto , tập dượt ca hát , đưa đi chơi , và còn tặng cho tuị Ng ice wine đặc biệt cuả Toronto. Hai chai ice wine cuả Hoà và thầy Tân cho Ng đã về tới San Jose an toàn , Ng sẽ đem theo về Pháp để nhâm nhi , thưởng thức từ từ.
Nhơn ơi , Cẩm có vui đùa chú thích trong những tấm hình là Ng noí Nhơn hát như hò nuí nhưng Nhơn biết là không đúng phaỉ không , Nhơn hát rất hay mà Nhơn rất khiêm nhường không chiụ nhận là mình hát hay , Ng vẫn mong là lần tới khi qua thăm Toronto sẽ không bị đau để có thể tập hát song ca với Nhơn ít baì , hát với Nhơn thì giọng cuả Ng có bị dỡ cũng sẽ có Nhơn đỡ cho rồi , khoỉ lo. Cám ơn tình thân Nhơn dành cho Mai à Ng.
Ng noí với Mai , Mai có biết là buổi sáng khi đưa Mai bay về WDC , trưa hôm đó ngồi vaò bàn ăn cơm , tuy là có cả 2 chaú Càrem , Càri và Đổng , Nhi với Ng là 5 người mà Đổng than : sao vắng quá , Mai đi rồi nhà buồn quá. Đến buổi chiêù laị khi Đổng đàn để tập cho Ng hát thì cứ phaỉ tập tới tập lui nhiều lần mà chưa được Đổng nổi doá lên la Ng : Ng hát không đúng nhịp , khi cần nhanh thì không nhanh và khi cần hát chậm thì không chiụ chậm , Mai hát rất đúng nhịp nên tập rất nhanh , Ng trả lời Đổng : Đổng quên là Mai biết chơi đàn guitar classique sao , Mai hát đúng nhịp là chuyện đương nhiên rồi , Đổng mới gật gù ờ há , sau đó Đổng noí thôi mệt quá rồi Ng đi hát theo karaoke đi , không tập cho Ng hát nữa , đó , chừ là Ng chỉ có mấy baì hát theo karaoke thôi.
Ng daì dòng rồi hí , cho Ng ngừng đâ nghe.
Chúc tất cả các bạn cùng gia đình luôn an lành và vui vẻ.
Thân mến,
MN.