March 9, 2017 (TM)
Giới thiệu hai tập thơ của Nguyễn Phúc Vĩnh Bá – bạn học của tôi thời Văn Khoa và Sư Phạm Huế – viết từ 2014- 2017.
Tống Mai
Tập I: VINH BA’S POEMS 2014-2015
Tập II: VINH BA’S POEMS 2016-2017
XIN ĐỪNG RƠI, TUỔI THƠ BÊN BỜ VỰC
Đọc lại “The Catcher in the Rye”, (*)
Holden Caulfield nói chẳng sai: (**)
Thế giới chen chúc phường sống ảo,
Kẻ ném soong nồi, người tung chảo,
Holden vuốt mặt nén thở dài,
Trở về thôi, để quên đời bất hảo.
Anh về đây hỡi em gái thơ ngây,
Ta còn đây một góc nhỏ riêng tây,
Anh chạy trốn một phương trời kỳ dị,
Bỏ lại sau lưng một vũng lầy.
Em trong ngần như sương mai vô nhiễm,
Sáng long lanh giữa đám người tự huyễn,
Tuổi trẻ anh khói đã vờn quanh trán,
Anh ngột thở giữa đám người làm dáng,
Phập phồng lo phải đem hồn rao bán.
Vực thẳm bên rìa đồng yến mạch,
Trẻ thơ vô tình cứ mãi chơi,
Cần lắm một tâm hồn trong sạch,
Bắt trẻ lạc đường để đừng rơi.
(4-7-2016)
———————————
(*) The Catcher in the Rye tiểu thuyết lẫy lừng của J. D. Salinger (1951), bản tiếng Việt đầu tiên nhan đề là “Bắt Trẻ Đồng Xanh” của Phùng Khánh và Phùng Thăng, nhà xuất bản Lá Bối, Saigon (1964).
(**) Holden Caulfield, nhân vật chính 16 tuổi, hình tượng tuổi trẻ nổi loạn.
(Ảnh mượn từ Internet)
CHIẾC GHẾ ĐÁ CŨ TRƯỜNG QUỐC HỌC
Đồng loại thất tán còn mỗi tôi,
Đến từ nhiều thập kỉ xa xôi.
Sống sót qua bao mùa biến động,
Lạc lõng như một kẻ mồ côi.
Tấm thân già sứt mẻ,
Tôi cam phận con ghẻ.
Nhưng vẫn thấy an lành,
Trên nền đất hoang lạnh.
Bên gốc si già tôi ẩn mình,
Đếm ngày tháng trôi trong lặng thinh.
Vẫn mừng khi còn người ghé lại,
Ngồi ngắm lá rơi giữa sân Trình.
Những ai trên mình tôi từng ngồi,
Lặng lẽ tôi nghe chuyện buồn vui,
Chuyện đời, chuyện học, tâm sự vụn,
Cứ thế tháng ngày kéo dần lui.
Chạnh lòng nhìn bọn ghế hậu sinh,
Màu sắc đỏm đáng đang khoe mình.
Cách tân những dáng hình kệch cỡm,
Phô trương những đường nét hiện sinh.
Những người năm cũ còn được mấy?
Những ai hồn phách đã buông tay?
Rồi ngày nào đó tôi vĩnh biệt,
Thả hồn mình trôi chẳng ai hay!
(11/3/2015)
CÀ PHÊ TỔNG HỘI (*)
Chúng ta, cuộn vở giắt lưng quần,
Chuồn học vào đây suốt cả tuần,
Màng chi học hành và thi cử,
Màng chi những cô nàng đang xuân.
Kẻ in bóng một mình cô độc,
Ngắm cốc nước đen, thân lên mốc,
Thẩn thờ ôm lấy nỗi niềm riêng,
Leo triền đời mệt lả thở dốc.
Ngồi xổm trên mặt ghế thô sơ,
Hai gã trầm ngâm bên bàn cờ,
Dùng dằng một thế cuộc phân tranh,
Cho đời ngắn đi một vài giờ.
Đôi bạn chụm hai mái đầu xanh,
Khói thuốc vờn quanh đài trán thanh,
Ta tỏ cùng nhau niềm trăn trở,
Quên tiếng bom rền trên núi xanh.
Chém gió tứ thư và ngũ kinh,
Ba hoa vung vít thuyết hiện sinh,
Ta trôi như đám bèo vô định,
Mãi loay hoay không thấy bóng mình.
Trời đất âm ỉ cuộc bể dâu,
Ta hỏi nhau rồi sẽ về đâu,
Lởn vởn quanh ta bóng ma đầu,
Hát tâm ca kêu đòi tranh đấu.
Chúng ta gần nửa thế kỷ trước,
Ai nghĩ sẽ thành bọn vô phước,
Lăn lóc giữa cõi đời triền phược,
Cầu đoạn trường đã dài ngàn thước.
(9-9-2016)
—————————————-
(*) Nơi đây từng là trụ sở của Tổng Hội Sinh Viên Huế (khoảng từ đầu thập niên 60 đến 1972), sau đó trở thành quán cà phê cho đến 1975.
CHÚNG TA ĐÃ MỘT THỜI CÓ NHAU
Ta đã có bốn năm để ở cùng,
Và ly tán bốn mươi năm mịt mùng.
Nhớ bạn Sư Phạm và Văn Khoa,
Một thời quanh ta tình nở hoa,
Những hồn tinh khôi như giấy trắng,
Những lòng thênh thang tràn ngập nắng.
Ta ôm chầm những tri thức vĩ đại,
Ta mê đắm những cuộc tình ngây dại,
Ta ngây thơ mơ ngày mới huy hoàng,
Ta hoang tưởng gánh phận mình trên vai.
Bị vây khổn giữa bốn bề ma quỷ,
Ta khư khư giữ hồn đừng phân hủy,
Những cứ mãi kéo về cơn mộng dữ,
Thấy bóng ai vàng vọt giữa tà huy.
Mưa cường toan xói lở mọi đền thiêng,
Ta cam đành thui thủi những góc riêng,
Gió độc dược lồng lộng truông ưu phiền,
Phập phồng nghe man rợ tiếng cồng chiêng!
Chúng ta từng sống đời chung,
Đã từng chia sẻ nỗi mừng niềm đau,
Một thời ta đã có nhau,
Tuổi đôi mươi thắm những màu thanh tân,
Nay trời đã chớm thu phân,
Bốn mươi năm cũ cái tình còn đây.
(8-1-2016)
BAO LẦN TRỞ LẠI THÁNG BA
Tháng Ba quẫy gánh ra đi,
Lòng hoang mang nghĩ biết khi mô về?
Lưng đèo mây phủ sơn khê,
Mờ xa lũng thấp bên tê quê người,
Tháng Ba mầu nắng không tươi,
Bạn bè ngày cũ chừ xuôi phương nào,
Một phương trời đã xanh xao,
Phương kia vàng bệnh gầy hao căn phần.
Quê người tạm chốn dung thân,
Bóng mây quê cũ tưởng gần mà xa,
Bao lần trở lại tháng Ba,
Lòng hoài cố quận mưa sa giữa ngày.
(9-3-2017)
BA CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
(Cảm tác từ một truyện ngắn và hai bài hát cùng tên)
1) “The Last Leaf” của O. Henry.
Cô em bé bỏng của tôi ơi,
Sao cô tuyệt vọng đòi lìa đời,
Khi ngọn lá cuối đêm giông bão,
Cô nghĩ thế nào rồi cũng rơi?
Chiếc lá cuối cùng đã không rơi,
Nhưng người cầm cọ đã về trời,
Để lại sau lưng một tuyệt tác,
Tấm lòng họa sĩ bất phùng thời.
Cô nợ đời cô với một người,
Đã giữ lá cuối mãi vẫn tươi,
Người đã ra đi đêm giông bão,
Cho cô đi tiếp tuổi đôi mươi.
2) “Chiếc Lá Cuối Cùng” của Tuấn Khanh:
Gặp nhau lần cuối đêm thu lạnh,
Em cúi đầu dấu lệ long lanh,
Hai ta buồn không ai thiết nói,
Cây cũng buồn lá lá rơi nhanh.
Một đêm xuân kia dưới trăng thanh,
Nghe em nói khẽ em thương anh,
Lấp lánh trời đêm muôn sao sáng,
Ta xây mộng vàng bến sông xanh.
Gió lên lồng lộng đêm chia phôi,
Phương ấy em về, em về thôi,
Chiếc lá cuối cùng vừa mới rụng,
Đường khuya bóng đổ một mình tôi.
3) “Chiếc Lá Cuối Cùng” của Đoàn Chuẩn:
Nay tình ta đã phôi pha,
Mình tôi ngồi nhớ tình xa một thời,
Nghe cành khô gọi nắng ơi,
Nắng đi tình lạnh tình trôi theo dòng,
Nắng theo đông đã sang sông,
Tình chới với giữa mênh mông gọi đò.
Đường thơm hoa sữa hẹn hò,
Hai tâm hồn đã xa mờ hai phương.
Nên tình ta chẳng tỏa hương,
Hạnh phúc xa tắp mù sương bên trời,
Cây buồn trút lá tơi bời,
Em giữ chiếc cuối như lời chia tay.
(12-3-2017)
––––––––––––––––––––
Mời các bạn đọc lại “The Last Leaf” của nhà văn O. Henry:
www.online-literature.com/o_henry/1303/
Cảm ơn Mai đã khen! Và cảm ơn đã mở cho Bá một ngăn kéo trên thân tri