Kẻ trọ – Đinh Trường Hinh

Sept 9, 2016 (TM)

Hôm nay đọc bài thơ “Kẻ trọ” của bạn mình xui tôi nhớ lại cái hụt hẩng những đêm dạo trên đường Lê Lợi mấy tháng trước ở Huế giữa sông Hương và những ngôi trường cũ … Đồng Khánh, Văn Khoa, Sư Phạm. Tôi đã buồn biết bao khi đi giữa sự xa lạ đó mà thiên cổ trước từng là con đường phơi thơ thuở học trò của mình. Những thay đổi kinh ngạc hai bên đường đã làm buồn đến thất thểu. Tôi gởi về Huế trong ký ức của tôi với lời ước “Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya” cho lòng người thôi lê thê bên bờ đại dương này.

Tống Mai
Virginia, Sept 9, 2016

Kẻ trọ
Đinh Trường Hinh

mai-2016-vn-hue-pha-tam-giang-3fa-p1b

Khi anh về lại Huế
buổi chiều gió mới lên
Giòng sông vẫn chảy dài trong ánh mắt
buồn tênh
Anh đã thấy lại mình
Một đời nổi trôi theo ngày tháng tịch liêu

Anh như con đò sang ngang năm cũ
Tưởng đă qua rồi những bến lũ rong riêu
Có ngờ đâu những đớn đau ngày đó
Bỗng quay về theo dòng nước đìu hiu

Chiều nay
Anh buồn như chiếc lá mùa đông
Cả bên ni bên nớ
Như một giấc mơ
Đợi chờ một chút tình xa
Có còn gì đâu em
Như những giọt mưa ở trên cây Jackaranda
màu tím
của Lusaka
vào mùa đông dạo đó

Ở bên này anh thấy cách xa nhà và cách xa em vời vợi
Ở bên kia anh lại thấy mình là kẻ bàng quang
Suốt cuộc đời anh như một gã đi hoang
Đến gỏ cửa xin em làm kẻ trọ

(July 2, 2014)

 

Leave a Reply