Oh ! Laisse-moi rien qu’une fois glisser mes doigts dans tes cheveux – Ta Vẫn Yêu Người (Belle) – Video: Nguyên Huệ

Jan 20. 2017 (TM)

Tôi nhớ khi nhận được video này từ bạn mình tôi đã chảy nước mắt. Bản nhạc tôi nghe lần đầu năm xưa và chú ý ngay đến giọng hát rất lạ, rất thanh, rất cao, rất sang nhưng gần gũi của Bằng Kiều trong nhân vật Phoebus của vở kịch Notre Dame de Paris, tôi yêu ngay giọng hát đó.  Cảm động khi bạn tôi dùng bài hát để tạo nên clip này. Cái đẹp luôn làm ứa nước mắt biết ơn.

Hôm nay tôi gởi clip nhạc lên đây cho bạn mình và cho Bằng Kiều, mong người em tôi theo dỏi bao năm tiếng hát không bao giờ thôi ru lòng.

Tống Mai
Jan 20, 2017

Ta Vẫn Yêu Người (Belle)
Notre-Dame de Paris
Lời Việt: Hà Quang Minh
Nguyên Khang, Tiến Dũng, Bằng Kiều
Video: Nguyên Huệ

www.youtube.com/watch?v=LomqzJ5NJWM

 

(Quasimodo)
Tìm làn mây trôi, trôi về cuối nơi chân trời xa vời
Lòng thầm nghe bao sầu lắng trong tim người cười nói
Ôi nỗi nhớ như êm mãi mưa hoài từng phút hiu quạnh
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

Tình như bóng dáng trăng cao bao ngày nào đâu tới được
Tình như những ánh sao xa cho lòng chất thêm u hoài
Ðể mình ta mãi mãi mang theo khát vọng, mình ta thở dài
Mình ta mãi mãi trông mong giấc mơ, giấc mơ xa vời
Nào có ai người sẽ đến bên đời ru giấc rã rời
Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm ngà nhìn bóng trăng tàn

(Frollo)
Tìm ngày đi qua không bờ bến, không ai người mong chờ
Lòng thầm nghe bao niềm xót xa, bao nhiêu dằng xé
Ôi nỗi nhớ như đàn mãi than hoài từng tiếng khô lặng
Ta bước mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

Tình như tiếng nói trong tim than hồng dù thân xác lạnh
Tình như gió cuốn trong tim khi đời đã như sa mạc
Ðể mình ta mãi mãi chôn trong lao tù lời yêu khắc khoải
Người như bóng dáng xa xăm giấc mơ, giấc mơ xa vời
Nào có ai người nhìn bóng trầm mà biết tim hồng
Chỉ có nỗi buồn ngày vẫn qua ngày thân xác lưu đày

(Phoebus)
Nhìn, nhìn ta dần tan vào bóng đêm lan dần xa mờ
Lòng thầm nghe bao đợt sóng đang xô bờ rạn vỡ
Ôi nỗi nhớ như thuyền mãi xa bờ từng phút ngóng chờ
Ta bỗng mơ về giấc mơ chẳng thể tìm đến

Tình như ánh mắt ta trao hai bờ dòng sông cách trở
Tình ta chới với đôi tay đâu nào có nhau bên đời
Ðể nhìn nhau mãi mãi thương đau đôi miền dòng sông quá rộng
Nhìn nhau mãi mãi trông mong giấc mơ, giấc mơ xa vời
Nào có bao giờ được phút bên người ru giấc rã rời
Chỉ có nỗi buồn cùng những đêm dài nghe sóng u hoài

(Quasimodo, Frollo, Phoebus)
Tình như bóng dáng thiên thu chờ đợi dù không tới được
Tình như những cành chim xa cho dù khiến ta rã rời
Và tình xua những nỗi âm u cho dù tình như cõi tàn
Tìm đâu thấy bến cho ta đâu tình tràn như sóng trào
Nào thấy ai người tìm đến bên đời trao tiếng nói cười
Dù có nỗi buồn ngày mãi xa ngày ta vẫn yêu người
Ta vẫn yêu ngườị …

***

(Quasimodo)
Belle
C’est un mot qu’on dirait inventé pour elle
Quand elle danse et qu’elle met son corps à jour, tel
Un oiseau qui étend ses ailes pour s’envoler
Alors je sens l’enfer s’ouvrir sous mes pieds
J’ai posé mes yeux sous sa robe de gitane
A quoi me sert encore de prier Notre-Dame
Quel
Est celui qui lui jettera la première pierre
Celui-là ne mérite pas d’être sur terre
O Lucifer !
Oh ! Laisse-moi rien qu’une fois
Glisser mes doigts dans les cheveux d’Esméralda

(Frollo)
Belle
Est-ce le diable qui s’est incarné en elle
Pour détourner mes yeux du Dieu éternel
Qui a mis dans mon être ce désir charnel
Pour m’empêcher de regarder vers le Ciel
Elle porte en elle le péché originel
La désirer fait-il de moi un criminel
Celle
Qu’on prenait pour une fille de joie une fille de rien
Semble soudain porter la croix du genre humain
O Notre-Dame !
Oh ! laisse-moi rien qu’une fois
Pousser la porte du jardin d’Esméralda

(Phoebus)
Belle
Malgré ses grands yeux noirs qui vous ensorcellent
La demoiselle serait-elle encore pucelle ?
Quand ses mouvements me font voir monts et merveilles
Sous son jupon aux couleurs de l’arc-en-ciel
Ma dulcinée laissez-moi vous être infidèle
Avant de vous avoir mené jusqu’à l’autel
Quel
Est l’homme qui détournerait son regard d’elle
Sous peine d’être changé en statue de sel
O Fleur-de-Lys,
Je ne suis pas homme de foi
J’irai cueillir la fleur d’amour d’Esméralda

(Quasimodo, Frollo et Phoebus)
J’ai posé mes yeux sous sa robe de gitane
A quoi me sert encore de prier Notre-Dame
Quel
Est celui qui lui jettera la première pierre
Celui-là ne mérite pas d’être sur terre
O Lucifer !
Oh ! laisse-moi rien qu’une fois
Glisser mes doigts dans les cheveux d’Esméralda
Esméralda

Leave a Reply