Ở đó có gió mát đêm bình yên, có những tiếng chuông gần lắm pha hòa tiếng cầu kinh – Video: Nguyên Huệ

Feb 8, 2018 (TM)

Căn Nhà Xưa …

Tôi đã viết không biết bao nhiêu lần về chốn hương trầm đó. Trong những giấc mơ bao giờ cũng hiển hiện căn nhà ngay trên dốc cao của tôi ở Bến Ngự, chung quanh là vườn cây xanh mát tôi thường leo lên mỗi trưa để ngồi học bài. Ở đó có những ngôi chùa bao quanh, nên tôi lớn lên trong tiếng chuông ngân trầm mỗi sáng sớm và mỗi chiều muộn dưới bóng mát của tiếng tụng kinh. Tôi nhớ lắm quãng đời xa xưa đó, mỗi cái ngoái lui là hình ảnh căn nhà ở cuối đường yên lặng nhìn mình.  Giờ đây, khi tất cả đều im bặt, tiếng chuông chùa và tiếng tụng kinh không còn được nghe nữa, tôi mới thấm thía tôi đã mất đi một nỗi bình yên.

Tống Mai
Virginia, Feb 4, 2016

 

Căn Nhà Xưa
Nhạc: Nguyễn Đình Toàn – Tiếng hát: Tuấn Ngọc
Video: Nguyên Huệ
www.youtube.com/watch?v=4jHYw93Mib8

 

 

Em có nhớ căn nhà xưa bên khu vườn cải
Nơi những sớm mai nằm nghe
nắng ròn trên mái
Ở đó có những lũ sên bò quanh
những vết nức rêu tường xanh
có giếng nước soi trời trong
Ở đó có lá cuốn giây ngoài song

có gió mát đêm bình yên
có những tiếng chuông gần lắm
pha hòa tiếng cầu kinh
ngân nga vang qua sân giáo đưòng
từng ngày nghe đã quen

 Ở đó có những tháng năm buồn tênh
khốn khó quyết nuôi tình duyên
đã trốn thoát qua nhiều phen
Ở đó ngó thấy nghĩa trang kề bên
có tiếng khóc hơi đèn nhang
có những sớm em tình đến
với những đóa hồng khép nép giữa vòng tay ôm
Nghe sau lưng em có chiếc lá mừng
đã đổi màu xanh lấy hương nồng

 

 

11 thoughts on “Ở đó có gió mát đêm bình yên, có những tiếng chuông gần lắm pha hòa tiếng cầu kinh – Video: Nguyên Huệ

  1. Em cám ơn chị Mai đã viết lên những cảm xúc của chị mà đã nhiều lần Trọng cũng muốn viết nhưng chưa viết được. Đó là những lần đi tìm lại tuổi thơ của tôi. Tuổi thơ của Trọng cũng có những kỷ niệm vui buồn trong cái ngõ trên con đường Bến Ngự năm xưa. Đầu những năm 60 Trọng thường hay cùng người Chị Huynh trưởng thời Oanh vũ trong gia đình Phật tử của Trọng lên thăm người quen của Chị ở đó. Trọng đã có những buổi trưa hè cùng lũ trẻ trong xóm chơi căn cù dưới những bóng mát gốc cây. Có 1 lần theo bọn chúng sắm cây dài rồi thoa mủ cây mít để bắt những con ve, Chị bắt gặp thế là hôm đó Trọng phải quỳ sám hối tội sát sanh. Phải chăng vì tội sát sanh đó mà hôm nay em làm kẻ tha hương??? Hoặc những lần trong cơn mưa giông xếp thuyền giấy để đua trên những giòng nước từ trên cao đỗ xuống. Trọng thích nhất những buổi trưa hè nghe đâu đây tiếng cầu kinh cúng Quá Đường của các Chú tiểu gọi chim đại bàng sao thanh thoát hòa cùng huơng trầm tỏa ngát. Mất hết rồi Chị ơi !!!

    1. Sáng sớm mở mail chị đã thấy Trọng dậy lúc 3g sáng. Chị đọc tản văn nhỏ rất thương của Trọng và ứa nước mắt. Chị không ngờ Trọng cũng có những mẫn cảm với Bên Ngự mà chị tưởng chỉ có một mình có trong Nhóm. Những ai đi Phật tử đều biết rõ Bến Ngự và Nam Giao, nơi có nhiều chùa nhất ở Huế (Từ Đàm, Bảo Quốc, Linh Quang, Hải Hội, Phổ Quang, Sư Nữ….) mà tiếng chuông nghe mỗi sáng và mỗi chiều làm hiền lòng người.

      Chị cám ơn Trọng đã theo dõi blog rất kỹ, mỗi lần có một post mới là chị thấy Trọng biết ngay nên rất vui.
      chị Mai

    2. Trọng viết nao lòng, hình ảnh tuổi thơ của Trọng cũng là tuổi thơ của anh, của những đưa bé lớn lên nơi ấy, nơi Bến Ngự, Trần Thúc Nhẫn, Bảo Quốc, một góc nhỏ thật bình dị và hiền hòa. Không “mất hết” đâu, có thể hiện hữu đã mất, nhưng trong tâm thức vẫn còn đó, tiếng chuông chùa buổi sáng tinh sương, tiếng kinh mỏ văng vẳng chiều hè, mùi hương trầm thoang thoảng ngọc lan trong sân chùa vắng lặng sẽ tồn tại mãi với thời gian, một phần thưởng quý giá cho chúng ta, những kẻ tha hương.

      N.H.

    3. Trọng ơi , chị Ng tưởng Trọng là dân Bao Vinh và Phan Bội Châu thì có nhiều kỷ niệm ở Bao Vinh hơn , không ngờ là Trọng còn có những kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ ở vùng Bến Ngự .
      Những trò tinh nghịch của thời nhỏ dại làm chết các sinh vật nhỏ chắc không đến nỗi mang tội sát sinh nặng lắm đâu , mô có phải vì rứa mà phải tha hương , hầu hết chúng ta trở thành người tha hương cũng vì vận mệnh chung của đất nước mình thôi. Trọng không nên quá khắt khe với bản thân mình như rứa ! Hãy chỉ nghĩ về những hồi ức tốt đẹp , tâm hồn mình sẽ thanh thản hơn.
      Cám ơn Mai đã viết , tuy chỉ vài câu văn ngắn ngủi nhưng mang đầy hoài niệm thân thương cho một nơi chốn xa xưa yên bình của Mai giờ đã không còn như trước.
      Và vidéo cùng bài hát ” Căn nhà xưa ” thật tuyệt ! cám ơn Mai nhiều.
      MN.

  2. Cuộc đời như một dòng sông, ít khi ta được tắm lại trong cùng dòng sông của dĩ vãng, dù chỉ một lần !!!!!

  3. From: Lương Thúy Anh
    Feb 6, 2016

    Em chào chị.
    Em cám ơn chị đã gởi cho em nghe bản nhạc ấy, hình ảnh của chị thật đẹp, nghe nhạc , em chợt nhận ra trong đó có mấy câu rất hợp với căn nhà hiện nay của em.

    Nơi những sớm mai nằm nghe
    nắng ròn trên mái
    Ở đó có những lũ sên bò quanh
    những vết nức rêu tường xanh

    Ở đó có lá cuốn giây ngoài song
    có gió mát đêm bình yên
    có những tiếng chuông gần lắm

    Sáng mô em cũng ra mảnh sân nhỏ để tìm bắt” lũ sên “, tụi nó ăn lá cây của em mãi, trồng lên rất đẹp rồi lại mất trụi lá.

    Em đã viết mấy hàng trong một lần em đi chùa cuối năm, đi bộ, vừa đi vừa nghĩ, em gởi chị đọc chị nghe.

    Như thường lệ, ngày 17 tháng 12 Âm lịch hàng năm, tôi lại đến chùa Từ Vân.
    Lễ cuối năm nhanh hơn các lễ khác trong năm. Dứt câu kinh hòan tất lễ, tiếng Thầy Thích Vân Pháp đủ cho tôi nghe rằng Thầy đang cám ơn những đạo hữu có mặt hay không có mặt hôm nay, tất cả đều đã là mối thiện duyên với ngôi chùa nằm trên đường Phan Bội Châu ấy…
    Tôi cũng đã trở thành duyên nợ với chùa từ một chiều thứ 6 năm cũ, tôi tự nhủ thôi quên đi, đừng cố nhớ làm gì, để sống với những gì đang là hiện tại và để cho mọi điều trở nên đơn giản hơn.
    Thế nhưng thật sự tất cả đã không thể đơn giản như lòng mong ước của tôi.
    Trên đường trở về, tôi cố tình không đi tắt qua đường xóm, mà lại đi vòng xuống ngã ba chùa Từ Đàm rồi đi ngược lên , chỉ là tôi muốn trở về nhà chậm hơn, để có đủ thời gian suy gẫm thêm một chút, về mối thiện duyên của chính mình với ngôi chùa, đã trở nên quen thuộc với tôi từ dạo ấy…
    Gần đến nhà, cơn mưa đổ bất chợt và nặng hạt, bước nhanh cho kịp về nhà và chạy vội vào trong hiên, tôi cố gắng rủ mạnh trên tóc và áo những hạt mưa đang lì lợm bám chặt, thế nhưng đúng là chúng quá …chai mặt, chẳng chịu rơi khỏi tóc và áo quần của tôi, thôi thì chỉ còn cách đợi thời gian hong khô chúng thôi. Chẳng đơn giản chút nào.
    Chiều.
    Mây đen từ đâu sầm sập kéo về giăng kín trời, những làn gió lại thốc tháo ập qua song cửa, hơi lạnh quay trở lại se da. Tôi lẩm bẩm, lại thêm một điều không đơn giản nữa rồi, bởi đâu phải cứ Xuân sắp về thì trời thôi mưa, và chẳng còn lạnh.
    Cho nên tôi muốn nói với TP rằng là, mọi sự không đơn giản như TP nghĩ, tuy nhiên tôi vẫn biết rằng bạn tôi chỉ muốn đùa cho tôi tạm thời quên đi điều không hề đơn giản ấy.
    “Trời chợt mưa chợt nắng chẳng vì đâu…” thì cũng đã là không đơn giản rồi còn chi.

    Thúy Anh

    1. Cám ơn Hà chịu khó đọc những gì Mai viết.
      Những ngày cuối năm nhớ nhà, không hiểu sao trở nên “mít ướt”. Nhất là Tết này 50 năm sau Mậu Thân sống lại cái kinh hoàng của một giải khăn sô thời đó.
      Ngồi viết lại mà giọt ngắn giọt dài.

      1. Mai có thể viết lại những gì mắt thấy tai nghe về Tết Mậu Thân ở Huế không? Thấy sao nói vậy không bênh vực hay lên án ai cả. Không phải ai cũng có khả năng viết dù rất nhiều người hứng chịu tai ương lúc ấy.

Leave a Reply