May 8, 2016 (TM)
Hôm này là ngày của mẹ.
Nhưng đây là một bài viết của một người mẹ viết cho con …
Đọc bài này của Thúy Anh, tôi bỗng nhớ đến “Lời Mẹ Ru” năm xưa mẹ ru con ngủ nhưng khi mẹ ngủ thì con không còn đó, chỉ có lá đổ ngoài sân để ru mẹ ngủ …
“Bây giờ mẹ nằm lá đổ ngoài sân
Lá đổ ngoài sân, lá đổ ngoài sân để ru mẹ ngủ”
Tống Mai
May 8, 2016
Hương Đêm
Lương Thúy Anh
Chỉ là một miếng sân nhỏ xíu, thế nhưng tôi vẫn muốn trồng lên đó đủ thứ, từ giàn bông giấy cho đến mấy cây rau thơm cắm vội vàng. Có lẽ vì đất chật người đông, nên chẳng cây nào tươi tốt hơn cây nào cả, luôn cả cây mận hồng sống đã khá thâm niên, quả nhiều nhưng tòan là sâu dài chui từ trong ruột ra, trái không đủ ánh sáng, cả dưỡng chất cũng thiếu nên đến mùa sai quả, lại rụng đôm đốp trên các mái hiên tồn nhà lân cận, ồn ào.
Thế là đành phải đốn bỏ luôn cả cành mận ấy. Cuối cùng mảnh sân chỉ còn một giàn hoa sử quân tử, sống lâu, sống dai và trổ hoa đậm đà mỗi mùa sang.
Hoa sử quân tử là tên gọi bình thường trong sách vở, thật ra nó có một cái tên rất đẹp, rất thơ: Dạ lý hương, pha một chút lãng mạn, thêm một chút kiêu kỳ, bởi hoa nở tràn cây, nhưng đến khỏang sau 6 giờ chiều mới bắt đầu tỏa hương thơm phức, hương lại ngát đến nỗi ai ngang qua cũng muốn dừng chân, hít vài hơi như muốn lưu cái mùi thơm lạ lùng ấy.
Độ ấy có những đêm, bất chợt tôi trở giấc giữa khuya, dù đã rất quen thuộc với mùi hoa ấy, nhưng tôi vẫn không thể ngủ lại dễ dàng được, lại cũng cố hít lấy hít để cái mùi hương ngào ngạt khó phai. Đêm đã ngang qua gần nửa nên cả con ngõ vắng lặng, yên ắng lạ lùng. Ngòai khung cửa, một màn đen mù mờ, nhưng bên gian phòng khách, tôi vẫn thấy ánh đèn trắng mờ dội lên trần nhà, thêm tiếng lách cách của bàn phím máy tính gõ rất nhẹ. Tôi khe khẽ bước qua, vẫn… một hình ảnh như mọi đêm khác, đôi mắt sau làn kính cận chăm chú nhìn sâu vào màn hình, dáng trầm ngâm đầy vẻ quyết tâm, đôi tay lướt thoăn thoắt trên bàn phím máy vi tính.
Tôi nhẹ bước đến phía sau… “Đi ngủ thôi con, khuya rồi.”
Đôi mắt ấy không quay lại, chỉ “dạ” một tiếng rồi lại say sưa như ngại rằng nói thêm điều gì thì sẽ phá vỡ một ý tưởng nào đó.
Đã qua mấy mùa, hoa sử quân tử tỏa hương về đêm…
Bây giờ mùa lại về, hoa nở từng chùm hồng lên cả giàn cây trước nhà.
Vẫn những đêm trăn trăn trở trở, vẫn những đêm nhớ nhớ chẳng thể quên, và còn nhớ Mạ tôi ngày xưa vẫn nói, ngủ không được thì nằm yên mà đếm cho tới ngàn lần, có khi sẽ ngủ quên. Tôi lặng lẽ đếm thầm, dường như đã thiếp đi một lúc, trong giấc ngủ chập chờn, chẳng biết đang mơ hay đang tỉnh, tôi cảm nhận mơ hồ như có âm thanh bàn phím lách cách ngoài kia. Sau khung cửa sổ, hương hoa vẫn ngào ngạt tràn vào, vẫn nồng nàn muôn thuở…
Nhưng sao thế này…mùi hương vẫn nồng là thế, mà đôi lúc như phả cả vào mắt cay xé, hòa quyện trong màn đêm tĩnh lặng vô thường, nhòa nhạt.
Phải chăng hoa sử quân tử chỉ có thể tỏa hương trong đêm, hay bởi tôi chưa bỏ được thói quen cũ, thảng thốt nửa khuya thao thức, nên mùi hương ấy đã quá vương vấn đến độ không thể nào phai…
Nhưng tiếng phím nhè nhẹ vang từ trong phòng khách mỗi đêm thì tuyệt nhiên không còn nữa, chỉ có thể là mơ màng lóang thóang trong mơ, có lẽ đã trôi vĩnh viễn vào thiên thu…xa lắm.
From:NguyenMinhNguyet
June 1,2016
Đọc mà như cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt của loài hoa Dạ Lý Hương nở về đêm , tỏa hương trong những đêm tĩnh mịch ở Huế và cũng cảm nhận thêm một nỗi buồn dịu vợi ,xót xa , triển miên không dứt .
Cám ơn Thúy Anh.
Dạ, chị Minh Nguyệt, em cám ơn chị đã đọc và đồng cảm.