June 2017 (TM)
Giọt Nước Mắt Thương Ai
Lương Thúy Anh
Vừa ra khỏi lòng mẹ, mắt chưa mở vội, em bé đã cất tiếng khóc đầu đời, vài giọt nước mắt be bé tràn xuống bờ mi nho nhỏ.
Tiếng khóc và những giọt nước mắt vô tình đã trở thành như một nghi thức để con người chào đón cuộc đời.
Chẳng biết đó là giọt nước mắt mừng vui được góp mặt với đời, hay là giọt nước mắt khóc trước cho một cuộc đời rồi chẳng biết sẽ trôi nổi về đâu.
Cả một đời người, nếu có thể đem cân đo được những niềm vui và nụ cười, với nỗi buồn đau và những giọt nước mắt, chắc hẳn sẽ thấy nỗi buồn và nước mắt lúc nào cũng nặng trĩu hơn hẳn niềm vui, bởi vậy nên mới gọi là kiếp người, là thân phận làm người.
Có những lúc, trong niềm vui và hạnh phúc vô biên, con người cũng khóc, những giọt lệ tuôn tràn vì quá hạnh phúc, và ngược lại những lúc mang nỗi buồn trong niềm đau khổ tột cùng, con người cũng bật khóc nức nở, những lúc này, khóc được thì trong lòng sẽ vô cùng nhẹ nhàng thanh thản.
Có một câu nói, tôi không nhớ được tác giả, rằng “nước mắt chính là độc dược của tâm hồn, chảy ra được mới có thể không sao…”
Nhưng có phải lúc nào muốn khóc là khóc cũng được đâu, có những nổi đau, trong lòng muốn khóc cho vơi, nhưng đôi mắt thì cứ trơ như đá, chẳng biết là do đã khóc nhiều mà giờ đây nước mắt đã khô cạn, hay vì lòng đã chai sạn nên chính mình cũng đã vô cảm với chính nỗi khổ đau của mình?
Có những cuộc đời, đã khóc rủ rượi nhiều lần cho bất hạnh của những chính mình, để rồi có khi đột ngột nghe tin một người thân qua đời, lại không còn khóc được nữa, trong lòng thì sửng sờ, mà nước mắt thì vẫn trơ trơ…
Tôi cảm nhận được điều này, bởi chính trong cuộc đời của mình, tôi đã trải nghiệm, nhiều lúc cũng muốn khóc, cho độc dược được tống ra khỏi tâm hồn, mà sao vẫn không khóc được.
Thật ra lúc đó cũng là khóc, mà khóc từ trong tim mình.
Thật ra lúc đó cũng là khóc, nhưng đã không bật ra thành tiếng, những lúc ấy nước mắt vẫn chảy nhưng là chảy ngược vào lòng, và cái thứ độc dược kia cứ thế mà thấm tràn ngập trong cơ thể, ngấm ngầm hủy hoại, tàn phá con người, làm cho đời người ngày một tàn phai, hao mòn.
Đã trót sinh nhầm kiếp người, để phải đa đoan cho thận phận, thôi thì …
“Hãy khóc hãy khóc đi em,
có còn gì…ngày thôi hết đợi chờ.”
Dù sao thì cái chất độc dược ấy cũng đã tàn phá cuộc đời mình rồi, từ thuở sơ sinh đã cưu mang trong mình, thì giờ đây đành phải kề vai mà gánh lấy nó, mà đi cho hết con đường đời còn lại.
Con đường ấy đang xa, gần, còn lại bao nhiêu Ki lô mét nào có ai biết được đâu.
Cho nên lúc nào còn khóc được thì “hãy khóc đi em”, thà thanh thản chỉ một chút còn hơn cứ phải nặng lòng đa mang.