Dec 19, 2014 TM)
Một bài viết về những con sếu cổ đỏ của vùng Đồng Tháp tôi đọc được hôm trước làm nhớ đến những con cò trong rừng tràm Trà Sư ở An Giang tôi may mắn thấy được tháng Hai vừa rồi khi về thăm quê nhà nên lục lại những hình ảnh rừng Tràm để giới thiệu với bạn bè. Trời lạnh quá bên này miền Đông mà đem hình ảnh nắng ấm miền Tây quê nhà ra thì thật là ngược nước.
Nhưng đây là lần thứ hai trong đời tôi xuống miền Tây, lần đầu là lần vượt biên cách đây đã 35 năm. Chuyến đi chớp nhoáng nhưng đậm dấu, có lẽ vì rừng tràm ôi một thiên nhiên lạ lùng không giống một nơi nào mình đã đi qua, hay có lẽ vì sông nước bạt ngàn cò bay mỏi cánh và dân quê mộc mạc như khoai sắn và mắm ruốc trong mỗi bữa cơm hàng ngày của họ.
Rừng tràm Trà Sư là nơi duy nhất tôi chỉ muốn đến hôm đó, thế nhưng, đến nơi mình muốn thì phải ngoan ngoãn đi qua những bất đắc dĩ khác theo chương trình của bạn đồng hành. Căn nhà trong phim L’Amant ở Sa Đéc chẳng hạn, hay miếu Chùa Bà ở Châu Đốc không phải là những bất đắc dĩ hay sao. Từ Saigon ghé qua những nơi này thì có thể đi trong vòng một ngày, tôi khởi hành lúc 5 giờ sáng và trở về lúc 11 giờ đêm, qua phà Vàm Cống thì vào địa phận An Giang, yên bụng không sợ đói vì đã mua bánh mì thịt ngon nổi tiếng ở Tam Hiệp.
Trạm đầu tiên: Miếu Bà Chúa Xứ Châu Đốc:
Đó là một ngôi miếu nổi tiếng nằm bên cạnh núi Sam. Tôi chỉ đứng ngòai sân nhìn vào đám đông chen nhau thắp nhang trong một sảnh đường rộng lắm, mùi hương nồng ngạt thở cả một khoảng trời. Hình như ai cũng đến đó để xin bà cho con được trúng lộc, người bạn SG đi cùng thì đến để xin may mắn cho miếng đất sắp đấu thầu. Họ lâm râm thành kính hết lòng tin vào bà chúa linh thiêng.
Đứng đợi bạn sì sụp xin lộc lâu quá, tôi sốt ruột ra ngoài đi loanh quanh chợ bên đường, không biết có phải đây là chợ chính của Châu Đốc hay không mà hai bên đường đặc kín sạp hàng đủ thứ từ mắm cho đến áo quần, đồ lưu niệm….Mắm là sạp bán nhiều nhất, mắm và mắm đủ loại tầng lớp chất chồng lên nhau ngất sạp. Là một thị xã nhỏ nằm hiền hòa bên bờ sông Hậu, Châu Đốc được mệnh danh là “vương quốc mắm” nên đi đâu cũng thấy mắm nằm phơi sương nắng ngoài đường, không biết ăn vào có đau bụng không vì chắc chắn nó có trộn bụi đường và dầu khí của xe cộ qua lại.
Trái cây thì vô số hấp dẫn, tôi sà ngay vào thúng thốt nốt trắng muốt tựa như những trái dừa non nhỏ xíu mát rượi khi nuốt xuống cổ. Trời nóng và thốt nốt thì tuyệt. Ah, ở đây còn có trái bần quân màu tím khi ăn thì phải lăn lăn trong tay cho đến khi mềm cho khỏi chát. Mua để mà nhớ lại thời còn nhỏ ở Huế hay ăn thôi, khi về đến nhà thì cho ngay vào thùng rác vì có lăn lăn đến mềm èo vẫn còn chát quá.


Trạm thứ nhì: Nhà cổ Huỳnh Thủy Lê ở Sa Đéc:
Vào đây thì gặp toàn khách Pháp, cũng đúng thôi, vì nó liên quan đến cuộc tình của văn sĩ người Pháp, Marguerite Dupras và phim L’Amant nổi tiếng nên họ tò mò là phải. Ngôi nhà cổ kính nằm dị biệt giữa thị tứ của Sa Đéc, có kiến trúc gió Đông gió Tây, nửa Tàu nửa Pháp nên rất ngoạn mục. Số 255A, đường Nguyễn Huệ ghi dấu mối tình cô gái Pháp 15 tuổi học trường dòng với người đàn ông Trung Hoa giàu có, ông Huỳnh Thủy Lê, chủ nhân của ngôi nhà,. Câu chuyện về sau được bà Dupras kể lại trong tác phẩm L’Amant của mình và được đạo diễn Jean-Jaques Annaud làm thành phim dùng ngôi nhà làm bối cảnh.
J’ai quinze ans et demi.
C’est le passage d’un bac sur le Mékong.
L’image dure pendant toute la traversée du fleuve …
Lúc đó tôi 15 tuổi
Trên một chuyến phà qua sông Mekong…
cuốn tiểu thuyết mở đầu…


Trạm cuối: Rừng tràm Trà Sư, khu rừng nước:
Sau khi gởi xe ở bến xe có dịch vụ đưa người vào rừng thì phải đi xe thồ đến một địa điểm khác nằm bên con sông ngập toàn sen và súng.
Nơi đây, tắc ráng, một loại thuyền máy hình thon gọn để có thể leo lách giữa những đám sen, bèo hay lau sậy đưa đến một bến thuyền nhỏ hơn bên trong rừng. Bến này là nơi những chiếc xuồng nhỏ có người chèo đưa khách ra rừng tràm nằm trong nước.


Cô lái xuồng rẽ nước đầy bèo thật giỏi len qua những lối đi nhỏ hẹp tiến sâu vào rừng. Tất cả bỗng im bặt tiếng xôn xao khi xuồng vào đến khoảng xanh mát của con nước. Ôi, Heaven on earth, sao có khung cảnh như thế này ở hạ giới, đây là nơi đẹp nhất của rừng, người chèo xuồng nói nhỏ, nơi có những cây tràm cổ xưa đến 30 năm, có cây cao đến 8 mét thẳng mình bắt ánh sáng lóng lánh của mặt trời trên cao, đẹp quá, càng len sâu, cảm giác càng lắng thinh mặc dù tiếng ríu rít của những con chim lạ và những con cò cổ dài có làm xao động các ngọn cây chi chít phủ kín rừng vẫn không xao động được cái lặng thinh của lòng. Rừng cây rười rượi hơi mát của nước, màu xanh của bèo và triệu thân tràm san sát nhau, con đường nước lặng lờ trước mặt chỉ khua vòng khi mái chèo đụng đến.
Trời đang cuối tháng Hai, chưa đến “mùa nước nổi” của tháng Tám và tháng Chín nên bèo không nhiều bằng, vẫn còn những lối đi trong rừng không bị bèo phủ. Mùa nước nổi thì cả rừng trở thành thảm bèo xanh không thấy nước ở đâu, khi nước từ thượng nguồn Mekong dâng lên ngập các cánh đồng từ bên kia biên giới Campuchia tràn qua. An Giang là nơi thượng nguồn của hai con sông Tiền và Hậu nên bị ảnh hưởng lũ đầu tiên. “Mùa nước nổi” là một cách gọi nên thơ cho “mùa lũ” của người An Giang để thi vị một tình trạng mà hàng năm họ phải gánh chịu như một thực tại của đời sống mà thôi.
Tống Mai
Virginia, Dec 18, 2014


Đúng là người lãng đãng của mây nước đất trời !
Mô cũng mò tới !
From: Lê Văn Dũng
Dec 19, 2014
Về VN mà dám đi như ri- đi và về trong ngày thì T.Mai thiệt là giỏi, mà lại tới tận rừng tràm An Giang lận. Anh thì chỉ mới tới Tràm chim Đồng Tháp Mười là đã mệt ngất ngư rồi. Lần đó khi đi thì dùng GPS trong cái iPhone 4s nên tìm đường cũng dễ dàng nhưng khi về, nghe vài người dân chất phác kể là đã có đường mới nhanh hơn nào ngờ đường làm chưa xong nên bụi đỏ mù mịt mỗi khi có xe truck chạy ngược chiều và vài nơi đầy bùn đất đỏ lầy lội nhưng đã lỡ phóng lao rồi nên phải ráng cho xong, không ngờ đường càng đi càng xấu làm mấy anh em trên xe thất kinh. Gần, nhưng khi về tới nhà cũng tối rồi và trước khi vô thành phố phải đưa xe vô tiệm rửa xe để ‘kỳ cọ’ vì bùn đất che kín bốn phía đến nổi không còn nhìn thấy đường mà lái nữa. Số hình ảnh ni đang ‘để’ ở SG.
DũngSilk
From: Tống Mai
Dec 19, 2014
Vậy thì huề, đất nước của Mai bên này anh lại lò mò đến những nơi Mai chưa đến thì bên kia nhà Mai lại lò mò đến những nơi anh chưa đi. Nhưng còn một điểm cuối cùng Mai mơ là Sapa.
Nhưng Mai cũng mong một ngày anh sẽ đi dưới rừng anh đào nơi Mai ở. Nếu “Đời người không đo bằng bao nhiêu hơi thở, mà bằng những nơi chốn và khoảnh khắc làm ta nín thở” thì rừng đào là nơi chốn và khoảnh khắc sẽ làm ta nín thở.
Mai
ps. Mai đợi xem hình Tràm chim Đồng Tháp của anh nghe anh Dũng.
Tong Mai chup hinh ” Con Duo`ng Nuoc ” .
Anh sang , bo’ cuc rat dep , nhung mau sac hoi khong duoc da.m da` cho la’m . Bac Tung to mau lai co le se hoan toan hon , phai khong bac ?
TMai , nguoi thi ngo yeu ot , ma di dau cung toi .
Bui thu Huong moi xuat hanh ve VN da thanh thuong binh di nang go? . Con gai ut H. di nang cung ca thang roi . Bi gay xuong ma’t ca’ chan , lam daddy no’ cung kho? theo . Sang cho? di hoc , trua cho ve , xong moi di lam. Hom nao tap Rock Band o lai , thi me phai day xe lan toi don ve .
Ai dua don TH day ha ? co ong nao chiu lam tai xe’ khong ?
Dung Silk va?n mu’a bu’t de?o dai hi’, chuc Dung than tam an lac, suc khoe ho`i phuc nghe .
HoaSen
From: Nguyễn Đăng Hoàng
Dec 19, 2014
TM chụp 2 hình kinh đào đẹp lắm. TM nhận xét đúng, miếu Bà Chúa Xứ luôn luôn tấp nập. Đằng trước miếu đầy rẩy những người bán trái cây và đồ cúng. Trái lại Lăng Thoại Ngọc Hầu, người có công đào kinh Vĩnh Tế và khai phá miền Nam thì vắng vẻ hơn nhiều. Mấy năm trước lúc xa lộ Trường Sơn chưa làm hết thì tôi có đi chơi. Khi đi qua Khe Sanh, trước khi đến Ngã Ba Khe Ve ranh giới Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây thì tôi tình cờ gặp được mộ của Thoại Ngọc Hầu. Một nấm mộ bị quên lãng, với tấm bia tương đối sơ sài. Nay hình như đã mộ được xây thêm lớn hơn.
Bên cạnh mộ của TNH là mộ của Hoàng Hối Khanh, một cao thần đời Hồ Quý Ly . Nay cũng chìm trong quên lãng. “Trăm năm còn có gì đâu. Chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì”
Nhìn tấm hình cái chòi trên kinh đào của TM, tôi nhớ lại một điều ngạc nhiên khi đi thăm miền Tây Nam Bộ. Ở miền Tây các chòi lá sơ sài xây trên cọc tràm, nhưng rất nhiều chòi gắn antenna để xem TV. Ban đêm đi ngang kinh Vĩnh Tế dân chúng ngồi đầy trong chòi trên kinh VT để xem TV, đâu lưng ra xa lộ. Trong khi đó đi ngang qua Thanh Chương, Nghệ An thì nhiều nhà ngói khang trang nhưng trời mới 8 giờ tối mà tối thui, không nhà nào mở đèn điện, không ai xem TV, và ít thấy antenna. Nay không hiểu đã thay đổi?
HN
Ký sự hay tùy bút của Mai khi mô cũng hay tuyệt.
Chuyến về Việt Nam từ tháng hai , đến nay là đã 10 tháng rồi mà Mai vẫn còn nhớ rõ từng chi tiết để viết lại , để dẫn dắt người đọc theo chân Mai thăm viếng những nơi xa xôi và khó đi lại như rừng tràm An Giang này.
Hình ảnh rõ ràng và đẹp , được đi ” du lịch ngó ” theo Mai như ri cũng thích lắm !
Hồi hôm khi mới đọc xong ký sự , Ng điện thoại hỏi Mai :” Mai có biết bơi không mà dám đi trên những chiếc xuồng ni ”
Mai trả lời là Mai không biết bơi.Đã không biết bơi mà khi đi xuồng còn cố đứng lên để chụp hình làm xuồng chao đảo khiến những người khác phải la lên.
Thiệt Mai gan cùng mình , Ng phục Mai luôn và giong hai tay đầu hàng. Người coi mảnh mai , mặt mày ngây thơ như con nít mà làm cái chi cũng được và đi mô cũng tới , nơi mô thích là đi thôi !
Mai cứ đi nhiều nhiều nữa là mình được ” đi ké ” nhiều thêm.
Thân,
MN.