Aug 7, 2017 (TM)
Tôi bỗng giật mình, hôm nay ngày mẹ của bạn tôi mất đúng hai năm. Và tuần trước tôi mới giỗ mẹ của tôi … và tôi bỗng nhớ Mẹ.
Tống Mai
Aug 7, 2017
Giọt Mưa Thu
www.youtube.com/watch?v=qAG_1axKmUo
Người mẹ của bạn tôi khi xưa đã từng hát ru con mình bằng bài Giọt Mưa Thu
Mẹ tôi khi xưa cũng từng hát Giọt Mưa Thu ru tôi khi tôi còn nhỏ
Sự trùng hợp đó giữa hai người mẹ rất đỗi quạnh hiu
Khi quan tài mẹ tôi vừa hạ xuống huyệt thì tôi vội vã ra phi trường cho kịp chuyến bay về lại Washington DC. Lòng tôi trống rỗng, như cái máy tôi làm thủ tục và chỉ kịp chạy đến cổng máy bay khi loa gọi tên mình, người hành khách cuối cùng lên máy bay trước khi cổng đóng. Tôi tìm chỗ ngồi, yên lặng nhìn ra cửa sổ, không một ý nghĩ, cảm giác tê liệt tôi thường có mỗi khi trước một nguy biến. Tôi bị kéo vào một cõi rất xa, xa hẳn thế giới này, một cõi hoang tàn khô nước mắt. Nhưng khi máy bay cất cánh rời California thì đột nhiên cơn nức nở ào đến, nó như thác lũ làm tôi rung chuyển cả người, không tài nào nín được. Kinh khủng quá, chưa bao giờ tôi khóc đến không kềm chế được như vậy.
Người đàn bà ngồi bên cạnh đưa cho tôi một khăn giấy, tôi mở miệng định nói với bà thì bà suỵt “You don’t have to tell me anything.” Tôi cám ơn rồi vừa nức nở vừa bịt tay vào miệng để các hành khách chung quanh khỏi nghe.
Nhiều năm sau đó, tôi vẫn không nguôi rằng tôi mất mẹ. Hình bóng mẹ luẩn quẩn quanh nhà tôi; và nhiều năm sau nữa, tôi vẫn có cảm tưởng mẹ còn bên cạnh, ban đêm vẫn vào phòng tôi để xem tôi đã ngủ chưa. Bàn tay mẹ chạm vào tôi trong đêm tối như lời hát ru con ngủ năm nào. Mẹ mất khi tôi không có mặt bên người, mẹ ở nhà một mình khi bị té xuống thì nằm lịm trên sàn nhà chung quanh không có ai cho đến khi chị tôi đi làm về thấy được thì đã quá muộn, mẹ đã ra đi.
Đó là mười bốn năm trước, mười bốn năm, một thời gian quá dài để nguôi ngoai những nỗi buồn hay mất mát, nhưng tôi vẫn nhớ mẹ mỗi khi đi qua bàn thờ của mẹ trong nhà, tôi vẫn nói với mẹ mỗi khi thắp hương mạ ơi con đây. Mới năm ngoái đây thôi, ngày Vu Lan ở chùa Hoa Nghiêm ở Virginia, khi thầy giảng về mẹ thì tôi lại ứa nước mắt.
Hôm nay nước mắt tôi lại ứa ra khi cái chết của mẹ bạn tôi gợi cho tôi cái chết của mẹ mình. Tôi ghi lại đoạn bút này để thuơng bạn đang chịu tang mẹ. Tôi không nhìn được mặt mẹ khi mẹ mất, xa lắm cả ngàn dặm đông tây, khi nhìn được mẹ thì mẹ chỉ là một khối băng lạnh. Bạn tôi cũng không nhìn được mặt mẹ mình những giây phút cuối, cũng xa lắm ngàn dặm đông tây trong băng lạnh.
Người mẹ của bạn khi xưa đã từng hát ru con mình bằng bài Giọt Mưa Thu.
Mẹ tôi khi xưa cũng từng hát Giọt Mưa Thu ru tôi khi tôi còn nhỏ.
Sự trùng hợp đó giữa hai người mẹ rất đỗi quạnh hiu.
Tôi lớn lên trong lời hát Giọt Mưa Thu của mẹ nên khi nghe bạn tôi kể lời hát ru của mẹ mình cũng là bài hát đó thì tôi mủi lòng liên tưởng đến những giọt mưa thu rơi thánh thót ngoài hiên ở trong bài, khi trời lắng u buồn và mây hắt hiu ngừng trôi, khi gió thoảng mơ hồ trong mưa thu ai khóc ai than hờ!
Mẹ tôi hát ru những lời u hoài mỗi tối, sau này lớn lên tôi mới biết đời của bà buồn và gian nan, ba tôi đi làm xa những hơn mười năm để mẹ một mình tảo tần cho đàn con học nên người, gánh gia đình nặng trên đôi vai gầy. Nhưng mẹ tôi kiên cường, sống độc lập không dưới sự che chở hay chế ngự của bất cứ ai, nhìn dáng dấp quí phái nhỏ nhắn từ tốn, đôi mắt nghiêm buồn và nhân hậu của bà, không ai ngờ được bên trong là cả một sự can trường ngẩng mặt cất cao, một ý chí cương nghị đã giúp mẹ lùa đàn con mình vào an toàn, vượt qua những biến cố chiến tranh. Tôi chỉ mơ hồ nỗi niềm của mẹ đằng sau khuôn mặt nghiêm buồn đó mỗi khi bà hát Giọt Mưa Thu. Bài hát nghe như một tiếng cuốc kêu buồn trong tim.
Sau này khi tóc mẹ đã bạc trắng thì tôi hay ngồi bên để vuốt tóc mẹ và mẹ lại hát Giọt Mưa Thu cho tôi nghe, tuổi đã hơn tám mươi mà mẹ vẫn còn nhớ vanh vách lời bài hát.
Phần bạn tôi khi lớn lên thì cũng thường ngồi bên mẹ mình vuốt tóc để nghe sức nặng của đầu mẹ tựa trên ngực mình tìm che chở bình yên. Ôi, tình thương yêu vô vàn bắt đầu từ đó khi mẹ nương vào ngực tựa tuổi già tàn lụi. Mẹ của bạn mất, tôi chỉ nói được lời vỗ về rằng mẹ đã được gặp cha bên kia bờ, nên người ơi, đừng cúi đầu cho nước mắt rơi, hãy nhìn lên trời đêm để thấy hai vì sao sáng của mẹ và cha đã tìm thấy nhau và đang ở bên nhau.
Hôm nay tôi nhớ mẹ, cái chết của mẹ bạn đã làm sống lại hình ảnh của mẹ tôi cùng với Giọt Mưa Thu. Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây, Lòng vắng muôn bề không liếp che gió về. Bài hát buồn quá, thảo nào nó còn có tên là Vạn Cổ Sầu.
Hôm xưa mất mẹ, tôi thấy một nỗi cô quạnh ập xuống đời mình, hôm nay, tôi lại hình dung nỗi cô quạnh của bạn khi mất mẹ mà chạnh lòng.
Nhiều khi tôi như một đứa bé không mẹ
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Nhiều khi tôi như đi mãi không về
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Nhiều khi tôi như sợi lông trắng bay trên trời
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Tống Mai
Virginia, August 7, 2015
(Viết cho Mẹ tôi và Mẹ của bạn tôi)
Đọc bài tùy bút về Mẹ của Mai mà nước mắt lưng tròng.
Những lời văn của Mai thường sâu sắc , thiết tha và bây chừ tuy là viết và hồi tưởng trong nỗi buồn của người con mất Mẹ , Mai vẫn cho mình cảm nhận được một nỗi niềm gì đó.
MN.
Em cảm thông những nổi buồn của Chị. Bài viết hay lắm chị Mai ơi.
Hôm nay tôi thức giấc nủa đêm nghe được một tiếng chuông vang rền, tiếng chuông từ vọng đài Bạch Mã đánh lên như ban lành làm tôi xúc động vô cùng không thể trở lại giấc ngủ nhưng lòng thật binh yên.
Cảm nhận được nỗi buồn của Mai.