Aug 7, 2019 (TM)
Có những buổi bình minh rực rỡ nơi chị tôi yên nghỉ gần Lake Champlain. Mấy ngày qua sáng nào tôi cũng dậy thật sớm ra hồ. Mặt trời vẫn thủy chung huy hoàng không bao giờ làm thất vọng người chờ đợi. Tôi ra rất sớm khi đêm chưa tàn để thấy được màu xanh thẫm mà người ta gọi là blue hour. Nếu thấy hình bầu trời của tôi và vạn vật nhuốm một màu xanh đậm thì đó là lúc tôi chụp vào blue hour, khoảng thời gian nửa tiếng trước khi mặt trời lên và nửa tiếng sau khi mặt trời lặn. Mùa Hạ nên mặt trời lên muộn, và nhiều khi không bi kịch như mùa Thu hay Đông. Tôi không phải dậy quá sớm, 5 giờ sáng là có thể ra hồ được rồi.
Trong khoảnh khắc tuyệt đối im lặng đậm mầu bí ẩn đó, ta tưởng như tiên cảnh khi tất cả đều thật đẹp trong bóng mờ.
Muốn xem mặt trời lặn trên Champlain thì tôi phải lấy phà (ferry) qua phía Vermont. Buổi chiều có chuyến 7:30, đứng trên phà tôi có thể thấy mặt trời xuống phía Essex. Cuộc hành trình ngắn một tiếng đồng hồ cả đi lẫn về thơ mộng vô cùng. Phía Vermont, những cánh buồm trắng trên mặt nước lóng lánh màu xanh bạc khi nắng chiếu vàng xuống đẹp thất thần.
Tôi nghĩ thầm, nếu sống ở ngôi làng nhỏ Essex này, mỗi chiều tôi sẽ lấy chuyến phà để trong một ngày có thể thấy cả mặt trời lên và xuống trên hồ. Trong ý nghĩ đó, tôi bỗng yên ổn khi biết chị tôi đã yên nghỉ nơi ngôi làng này bên cạnh những hoàng hôn và bình minh mà chị khó tìm thấy được nơi nào khác.
Tống Mai
(Essex, New York – August 4, 2019)
BÌNH MINH TRÊN LAKE CHAMPLAIN, ESSEX, NEW YORK
ESSEX FERRY QUA VERMONT ĐỂ CHỜ HOÀNG HÔN
Chị Tống Mai ơi, hình nhìn phẵng lặng và yên lành. Em thích cảnh và hình chị chụp. Chổ nầy ở đâu vậy. Chị?
Chị ngạc nhiên vui thấy Ty, người độc giả thầm lặng của blog.
Nơi này là Lake Champlain ngay dịa điểm “Essex Ferry to Vermont”. Essex là ngôi làng nhỏ bên hồ Champlain, phía bên kia hồ là Vermont, là nơi hầu hết người về hưu, mùa Đông dân số chỉ còn chừng 40 người vì quá lạnh. Ngôi làng nhỏ hoang sơ dễ thương, cách Montreal 1 tiếng lái xe thôi.
Thấy vắng Mai mấy hôm nay nghĩ là Mai đi xa. Cảnh hồ thật thơ mộng. Mai thu được cả sự hoang vu cô tịch vào trong ảnh. Xem ảnh có cảm giác bình yên. Chị Oanh hẳn sẽ luôn luôn bình yên nhìn hoàng hôn và bình minh trong lòng những người yêu mến chị.
Cám ơn Hà.
Chị Oanh ở cùng tiểu bang với Mai khi còn sống, nhưng khi chị mất thì an táng ở nghĩa trang gia đình chồng ở Essex gần bên cạnh Lake Champlain nên Mai có được cái vui đi thăm chị dù lái xe lên mất 9 tiếng.
Lên đó thì nhớ lại những lúc đi ferry với chị qua Vermont và đi dạo với chị trong ngôi làng nhỏ Essex được chị kể cho nghe nhà này, nhà kia là của ai trong dòng họ chồng của chị. Trên đó tách biệt với thế giới xôn xao, có những ngôi nhà đầy hoa đẹp được chăm bón rất ngăn nắp xinh xắn và con người vẫn còn tâm nguyên sơ. Vì thế mặc dù mộ chị rất xa nơi Mai ở nhưng an ủi vì đó là nơi yên bình nhất cho chị giữa những người thân trong gia đình chị.
Bình an tuyệt vời.
Cám ơn anh Ân.
Những ảnh Mai chụp cảnh bình minh trên hồ Champlain có lúc đẹp rực rỡ mà vẫn thấy yên bình .
Hình hoàng hôn thì thấy nhẹ nhàng như anh Hoàng nói .
Như vậy Mai nên yên tâm và bớt muộn phiền vì nhớ thương chị Oanh .
Chị sẽ hài lòng vì đã được yên nghĩ ở một nơi chốn thanh tịnh và nơi ấy mỗi ngày đều bắt đầu với ánh bình minh rạng rỡ mà hiền hoà .
Thân thương ,
MN .
Bắt chước bài thơ của ai đây:
Mây trời bảng lảng bóng hoàng hôn
Núi biếc xa xăm tiếng sóng gần
Kẻ chốn dương trần người khuất bóng
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn
… Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi,
Dặm liễu sương sa khách bước dồn.
…Nước có chảy mà phiền chẳng rửa,
Cỏ có thơm mà dạ chẳng khuây.
Mấy hình của TM gởi có màu sắc rất nhẹ nhàng.
Cám on Nguyệt luôn vào đọc blog của Mai và cám ơn anh Hoàng thấy được cái nhẹ nhàng trong màu hoàng hôn của hình. Khi nào anh có dịp lên Lake Champlain, Mai nghĩ bình minh ở đó không thể bỏ qua được. Năm ngoái Mai ra hồ lúc mùa Thu nên bầu trời càng đẹp kinh khủng. Mùa Hạ bầu trời hay “vô duyên” vì trong và ít mây.
Sáng nay mới tìm lại được sự bình tĩnh của tâm hồn. Mình vào blog Porte etroite đọc bài và xem hình về Lake Champlain của chị : hình đẹp mê hồn, bài viết thật cảm động. Mình xem tiếp bài của chị về Lake Champlain viết tháng 10/2018, cũng cảnh nhà thủy tạ đó, nhưng sao trời lại buồn thế, diễn tả đúng tâm hồn của tác giả năm ngoái và 9 tháng sau . Thời gian qua mau quá, nhưng những tấm hình cho thấy là tác giả và người chị thân yêu cũng dần dần tìm được thanh tịnh trong tâm.
Xin ơn trên phù hộ cho chúng con sức mạnh để đứng dậy được trước những mất mát quá lớn trong đời.
Cám ơn chị TMai đã chia sẻ với mình , mỗi lần đọc bài viết và thưởng thức những tấm hình đầy tình cảm của chị, mình không khỏi nhỏ lệ nghĩ tới người chị yêu quý đã mất cách đây 17 năm. Vẫn chưa quên được chị ạ.
Những người chị này chẳng khác gì những người mẹ chị QMai nhỉ.
Cám ơn chị QMai luôn đọc những gì Mai gởi một cách trân trọng.
Greensleeves was my heart of joy.
That day, on the day of 1 year anniversary of chi Oanh’s death, Aug 3, Linh Dan played the song Greensleeves on his guitar for his mom. It was chi Oanh’s favorite.
Alas my love you do me wrong
To cast me off discourteously;
And I have loved you oh so long
Delighting in your company.
Greensleeves was my delight,
Greensleeves my heart of gold
Greensleeves was my heart of joy
And who but my lady Greensleeves.