Oct 6, 2018 (TM
-Cám ơn trời cao đã cho chị con một bình minh lộng lẫy ngày chị nằm xuống.
-Con không thấy đây là bắt đầu của những bình minh bất tận cho chị con hay sao?
–Nếu thế thì con yên lòng vì đây đúng là nơi chị sẽ được yên nghỉ.
Hôm nay ngày mai táng của chị tôi – Oct 6, 2018.
Buổi sáng trước giờ chôn cất chị, tôi dậy sớm ra hồ Champlain đón mặt trời. Chỉ mất một phút là ra đến hồ, sau rặng núi một khoảng trời hừng đỏ nổi bật lên màu xanh đậm của đêm chưa tàn, mặt hồ vẫn còn đen lánh. Tôi gác máy hình lên thành đá của nhà thủy tạ trước hồ, lấy từng khung trời đang chuyển màu từ đêm qua ngày, từ bóng tối qua ánh sáng, cho đến khi mặt trời ra khỏi rặng núi tỏa tia sáng lên nước, rồi ẩn sau đám mây vần vũ. Màu đỏ của mặt trời mạnh mẽ xuyên thủng màn mây nhuộm một mênh mông đỏ ối, màu của lửa, tôi chưa từng thấy bao giờ, đẹp đến thất thần.
Sau đó, khi nhìn quan tài của chị hạ xuống, qua màn nước mắt mờ mịt, tôi thấy yên ổn, khổ sở dịu đi, tôi biết chị đã thật sự yên nghỉ. Có một đàn chim bay thành hình của một thánh giá. Trời cao đón chị về với một bầu trời mở hội trên những cánh bay của đàn chim nhỏ nhắn hiền hòa.
Chị nằm gần bên hồ Champlain, nơi có những bình minh bất tận.
Tống Mai
(Oct 6 – Lake Champlain – Essex, New York – Gởi chị Kiều Oanh của tôi)
Nơi chị an nghỉ rất thanh tịnh và khung cảnh thật là huy hoàng. Mỗi ngày chị sẽ được ngắm bình minh và hoàng hôn. Chị sẽ nhìn thấy những vì sao rơi xuống đáy hồ, hay chị sẽ bay lên hái những vì sao những đêm quang tạnh. Mong chị vui chơi nơi cõi xa, và mong Mai thân tâm an tịnh.
Cám ơn Hà.
Mai vẫn tin có một cõi bên kia rất đẹp và thanh bình.
Bây giờ rồi mọi chuyện cũng đã bình yên !
Chị Kiều Oanh của Mai đã thực sự yên nghĩ vĩnh viễn ở Essex, New York , nơi một nghĩa trang gần Lake Champlain mà đã có cảnh bình minh lên thật tuyệt.
Như vậy chắc Mai đã cảm thấy thanh thản được trong lòng , không còn âu lo rằng chị đi về đó xa quá , Mai không thể đến thăm chị hằng tuần như ở DC.
Như Mai đã viết , ở đó chị có thể nhìn thấy cảnh bình minh bất tận , ngoài ra chị còn nằm cùng một nơi với 2 đấng sinh thành của anh S. , chị sẽ không cô đơn và nhà của con gái chị cũng không cách đó bao xa , chắc là cháu sẽ đến viếng chị hằng tuần . Mai yên tâm rồi chứ ?
**
Mai thật đúng là chuyên viên chờ săn cảnh đẹp của thiên nhiên , Mai luôn thức dậy thật sớm ( hay là Mai không ngủ ) để đi ra những nơi chốn mà Mai nghĩ là có thể chờ để thấy mặt trời lên. Cũng là người có nhân duyên mới có được những dịp đúng lúc , đúng thì với những cảnh bình minh đẹp tuyệt vời này.
Cám ơn Mai chia sẻ và mong rằng Mai sẽ an nhiên , tự tại , bớt ưu phiền vì nhớ nhung chị Kiều Oanh.
Thương ,
MN.
Cám ơn Nguyệt lúc nào cũng dịu dàng làm ấm lòng người.
Hình thứ hai đẹp nhất nhưng trên monitor của anh thì hơi tối, giống hoàng hôn và có vẻ nặng nề như tâm trạng người chụp (?).
Làm sáng một chút thì giống bình minh hơn
Cám ơn anh Tùng. Khi Mai chụp thì trời tối như trong hình vậy và giống hoàng hôn hơn là bình minh, cho đến khi mặt trời lên cao chuyển qua màu xanh thì mới giống bình minh. Một trải nghiệm nhiệm mầu chỉ biết ôi trời đẹp quá. Sáng hôm đó trên đường đến nghĩa trang có một đàn chim bay theo hình thập tự giá trên trời xanh. Cõi bên kia đẹp quá đang đón chị Oanh của Mai về.
Một cõi vô cùng thanh tịnh.
Đúng rồi Dã Thảo, thanh tịnh vô cùng. Trên đường lái xe về lại DC, bỗng nhiên Mai thoáng nghĩ đến chuyện ở bên cạnh chị khi ngày của mình đến.
Mai thương,
Chị vẫn đinh ninh là ngày 10/9/18 là ngày an táng! Chị nghe từ em như thế!
Chị vẫn cầu nguyện cho chị Oanh từ ngày Chị ra đi!
Chi On là Bồ Tát của các em, đúng nghĩa Bồ Tát đó Mai.
Quang cảnh thiên nhiên trong ngày an táng chị On tuyệt vời quá, như hào quang của cõi Tây Phương tỏa ra để nghinh đón Chị về nơi Tịnh Cảnh ! Các em hãy nghĩ như thế và có quyền nghĩ như thế để bớt buồn khi vắng chị On.
Chị không đủ ngôn từ để nói chuyện với anh Steve, chị nhờ Mai chuyển những lời này đến anh Steve. Chị On của Em là kẻ sung sướng nhất trên đời!
Thương mến
Chị Chi
Cám ơn chị Chi.
Chị On giống người mẹ thứ hai của tụi em. Suốt mấy chục năm nay em được ở gần chị, chỉ cách nhau mấy phút lái xe, em muốn thăm chị lúc nào cũng được, bây giờ không còn chị, em cảm thấy bơ vơ.
Hôm mai táng chị, chỉ có gia đình với nhau, buổi lễ đơn sơ trang nghiêm đầy nước mắt, em và chị Liên chỉ biết tụng Chú Đại Bi và Vãng Sanh cho chị trước khi quan tài hạ xuống. Sáng hôm đó trời đẹp quá, hồng rồi xanh xám rồi xanh ngát. Em thấy lòng dịu đi, biết là mình sẽ trở lại đây nhiều lần để thăm chị.
Có một người bạn hỏi tại sao lại gọi chị Oanh là chị On. Em trả lời hồi còn nhỏ, tụi em nói chớt nên kêu tên Oanh thành On, từ đó On trở thành nickname của chị cho đến bây giờ. Em nhớ em thương chị On nhất nhà, khi còn nhỏ xíu em hay ra đứng ở bậc cấp trước nhà chờ chị đi học về, chị về đến thì mừng quá la lên “chị On ạ !” Mãi đến sau này chị Oanh vẫn kể cho em nghe chuyện này mãi.
Em cảm ơn chị đã chia sẻ. Em thấy yên lòng hơn vì nỗi đau của chị đã dịu xuống. Nơi chị Oanh yên nghỉ thật bình yên chị nhỉ.
Dạo này em hay nghĩ cuộc đời ngắn ngủi.
Em
That’s beautiful Me.
Từ độ chim thiêng
Hót lời mệnh bạc
Từng giọt vô biên
Trôi chìm tiếng tăm.
(TCS)
Ở tuổi của chúng ta, chuyện sống chết trở nên quá quen thuộc. Chiến tranh, di cư, tuổi già, … tất cả là những yếu tố đóng góp cho kinh nghiệm sống chết của chúng ta. Tuy nhiên dù có quen thuộc bao nhiêu đi nữa, sự ra đi của mỗi người thân, mỗi người bạn đều mang lại những nỗi buồn âm ỉ. Sự ra đi của người chị của TM là một trong nhiều sự ra đi khác trong nhóm mà chúng ta đã chia buồn trong chỉ một năm qua.
Riêng trong vòng 2 tuần qua, 2 người bạn của tôi đã ra đi. Hôm nay còn cùng nhau ngồi uống trà, uống rượu, ngày mai bạn bè đã ra tro. Tôi thích nhất tấm ảnh đầu của TM – Một nhà nghỉ mát, nơi dừng chân vắng lạnh và âm u. Tôi lại tham sân si quá, không nhìn nhà nghỉ mát theo trong thực tại, mà thêm bớt tình cảm suy nghĩ.
NĐHoàng nói đúng, với lứa tuổi tụi mình, trưc diên hàng ngày với những ra đi của người thân, bạn bè là chuyện không tránh khỏi.
Không kể đến một trong số bạn bè lâm trọng bịnh, hai đã nằm xuống trong vòng mấy tháng qua, trong năm nay chị DiêuMinh, chị ruột của mình qua đời vào cuối tháng ba, năm tháng sau anh Uyên mình cũng ra đi. Trong khoảng thời gian rất ngắn mất hai người thân ruột thịt và chứng kiến bao tạo hóa đổi thay trong vòng bạn bè, tuy ở độ tuổi mình nghĩ chừng mực nào đã biết tỉnh, biết buông xả, biết vô thường … mình sau đó vẫn có chút nào đó hụt hẫng, tiếc nuối, níu kéo và thở than. Trong thời gian rất ngắn đó mình đi liên tục, những chuyến đi xa, để đến gần người thân, bạn bè và cũng là những chuyến đi để vĩnh biệt người thân, bạn bè … những chuyến đi có vui đó để rồi buồn đó … rồi để khi quay về lại không gian riêng của mình thì đừ người và thừ người vì vui và vì buồn…
Tâm tình khác hẳn với cuộc chia tay với Ba Má mình 14, 15 năm trước. Tâm trạng mình lúc đó đầy thương mến nhưng lòng rất an lạc, tiếp nhận sự ra đi của Ba Má là một hành trình hanh thông, là một chuyến rũ áo giã từ cõi tạm, về đến một cõi hư vô nào đó mình không biết; nhưng với cảm nhận và trong tâm tư mình nghĩ đó là một chuyến đi thanh thản, đã thỏa nguyện kiếp người bỏ hết buồn vui lại cho thế giới sinh diệt … và lòng mình lúc đó rất nhẹ nhàng thanh thản.
Thì ra, cuộc chia tay nào cũng tùy lúc tùy khúc và tùy vào tâm tình hiện tại của bản thân …
Về mấy tấm hình TMai chụp, rõ ràng ngày càng tuyệt, TMai có lần thổ lộ rằng rất kiên nhẫn và từ tốn khi săn hình và ráng giữ chánh niệm trong mỗi lần thu cảnh vật vào ống kính, có lẽ không ngoa. Ngoài ra Cai tui cảm nhận những tấm hình của TMai còn chứa đầy tâm và ý. Congratulations TMai.
Nhưng Cai tui là giống phàm phu. Cũng rất thích tấm hình chòi gỗ bên hồ, chẳng qua vì cảnh vật và thiên nhiên gieo ngay vào trí tưởng của Cai tui và Cai tui liền ước mơ ngay đến một chiều hoàng hôn cuối hè, bên hồ nước hữu tình, với khóm lửa bập bùng trước chòi, có cây guitar, có vài ba chai rượu ngon, với vài ba gã giang hồ chưa chịu già, … ngồi đàn ca, phách tấu, bù khú … tới sáng …
Em cám ơn Chị đã cho em xem những tấm hình hôm tiễn đưa chị Oanh về nơi an nghĩ cuối cùng, cùng những lời chia sẽ của các bạn của chị .
Qua đó , em cảm nhận được chị là một người thật sâu lắng, nhẹ nhàng, dễ thương như cả nhà em đã từng thương mến chị mấy mươi năm qua !
Em cầu mong chị luôn được an lành và thanh thản .
Và cầu mong hương hồn chị Oanh được sớm về miền cực lạc .
Quý mến ,
EmKhanhTam
Chị TMai mến,
Hôm nay mới có dịp đọc bài của chị và những hình ảnh đẹp tuyệt vời chị chụp tại Lake Champlain. Tuy không được biết chị KOanh, nhưng sao mình có cảm tưởng như đang có mặt tại buổi hạ huyệt của chị KO và chia sẻ với chị sự mất mát to lớn nhưng đồng thời sự thanh thản Tâm hồn khi nghĩ là chị KO sẽ được Vĩnh viễn yên nghỉ trong khung cảnh trong đẹp của hồ Champlain.
Không hiểu làm sao mà mỗi lần xem hình chị chụp , mình lại có thể xúc động đến thế được, chắc là bài viết kèm theo đã giúp mình ” sống ” được với chị khi chị chụp hình.
Bởi vậy , những bài chị viết, phải thưởng thức lúc tinh thần phải thật lắng xuống, không bị ngoại cảnh chi phối, chị ạ.
Mình vừa đi New England 1 tuần xem lá vàng với cậu em và vợ từ Pháp qua. May quá, lúc ở Vermont, là Peak của Fall foliage , đẹp quá. Chỉ tiếc là hôm đi Cog wheel train drive lên Mt Washington, trời rất đẹp và trong, nhưng trên đỉnh núi nhiều tuyết quá nên train chỉ lên được 2/3 núi thôi nên không chụp được những hình mình muốn.
Xin cám ơn chị đã share với mình những tác phẩm của chị . Chúc chị luôn vui mạnh để còn sáng tác cho bà con ” nhờ” nhé.
Thân mến,
QMai