Nov 13, 2019 (TM)
Mùa thu lạnh, ngoài cửa sổ đêm hôm qua, trăng mười bảy vằng vặc chiếu sáng cả căn phòng của tôi. Đứng nhìn mãi mảnh trăng rực rỡ ấy giữa hai ngọn cây trụi lá giao vào nhau, trăng quê hương không rực rỡ như thế, tôi lặng người, không buồn không vui một tia sáng rất mờ đủ để cho tôi biết mình đang xa nhà lắm. Cái mà con không bao giờ có được nữa là căn nhà xưa, cùng với những gì đẹp nhất đã qua rồi con ạ … tiếng mẹ tôi nói nhỏ trong đầu tôi.
Cùng với những gì đẹp nhất đã qua rồi thật ư?
Hôm nay tôi đăng lại post này chỉ vì khám phá ra một giọng hát rất trong của Riyueren Bavaresco diễn tả tuyệt vời bản Sometimes I feel like a motherless child.
Xa nhà – Away from home.
Ngày tôi vào trại refugee ở Thái Lan 39 năm trước, tôi đã viết lên vách tre ngay chỗ ngủ của mình trong căn chòi mình ở … Sometimes I feel like a motherless child, a long way from home. Ba mươi chín năm sau mỗi khi nghe bài hát là nhớ đến những đêm nằm trong trại, ký ức đó vẫn còn kêu buồn trong tim.
Nhiều khi tôi như một đứa bé không mẹ
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Nhiều khi tôi như đi mãi không về
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Nhiều khi tôi như sợi lông trắng bay trên trời
Xa vắng… âm thầm… bơ vơ…
Tống Mai
Sometimes I Feel Like a Motherless Child
Riyueren Bavaresco
www.youtube.com/watch?v=W684XWQh1nw
A long way from home
A long way from home
Sometimes I feel like a motherless child
Sometimes I feel like a motherless child
Sometimes I feel like a motherless child
A long way from home
A long way from home
Sometimes I feel like I’m almost gone
Sometimes I feel like I’m almost gone
Sometimes I feel like I’m almost gone
Way up in the heavenly land
Way up in the heavenly land
True believers a long way from home
Along way from home
Sometimes I feel like a motherless child
A long way from home
A long way from home
The song was sung hauntingly beautiful without music accompaniment.
Cám ơn Mai đã post.
Đọc bài của Mai trên blog lại cứ thấy buồn buồn.
The purest voice !
Dearest Tong Mai, what can I say? Thank you for the words you wrote here and on the video in Youtube. Excuse me for my bad English, it’s difficult for me to translate my thoughts into another language, it’s easier for me to do it with images, which don’t need a translation.
This song is my favorite, because it has a lot of me. Your memories are much more painful than mine. I know that you understand, I know you for a very short time but it’s as if I’ve always known you. I feel that we are so similar: images, singing, writing …that it seems to me to have found a sister in the soul.
In wordpress comments you can see the email of the writer. Please, Tong Mai, write to me about you. With Love. Susanna
Dearest Susanna,
Poetic, melancholy, silenzio is what I see in your photography and your poetry. They speak thousand words to me and I’m glad you think of me as a soul sister.
The song “Motherless Child” is not a cup of tea of just anybody since it’s so sad, One has to experience something painful to be able to feel the meaning of the song. That’s why I was so touched when I found it on your youtube channel.
I will write to you soon. Love, Mai
I really think you’re right, dear Mai (tthis song is not a cup af tea…).
I’m waiting for your e-mail, I didn’t dare to write to you first for fear of disturbing.
Sorry for the mistakes…errata corrige: this song is not a cup of tea… :((((
Dearest Susanna,
Buddha, Haiku, The Way of the Bow, Zen in the Art of Archery, Gibran, van Gogh, Monet, light and shadow, Sometimes I Feel Like a Motherless Child, Summertime, Enya, pink-walled rooms… and also Philip Jaroussky.
That’s my answer to your question so far. With love. Mai
❤️❤️❤️ (and this is my answer too… soul sisters…). I’m so happy to have found you… or you have found me…).
Tống Mai ơi, smile, smile and smile. Take care of yourself my Dear.❤.
Thank you dear chi Dã Thảo.
Thích tấm ảnh. Dạo này mỗi lần mình nhìn một tấm ảnh mình chụp, cứ nghĩ qua tay Mai chắc là nó nghệ thuật hơn.
Cám ơn Hà.
Tấm ảnh Mai chụp ở Đồng Tháp trên con kênh nước vàng đục có rất nhiều chim chóc, cò, sếu và hoa sen, súng. Cây cối thì khô cằn khẳn khiu nên những con chim gầy gò đậu vào làm thành những cảnh điêu tàn rất đẹp. Cảnh này nếu Hà đi ghe trên kênh sẽ thấy rất nhiều ở hai bên bờ.
Mình có đi Đồng Tháp đó chớ, nhưng sao cảnh đẹp trốn hết trơn. 🙂
Thật ra những gì Mai cho là đẹp, dưới mắt người khác là cảnh vớ vẩn có đẹp đâu. Thật mà, Mai nói không sai đâu. Những gì Mai thích mà người khác thấy thì thất vọng ngay : )
Hà nhớ viết về Kyoto cho Mai đọc với. That’s one of my favourite places.
Hihi. Hà thì những quyển sách Hà thấy hay thì chẳng ai muốn đọc.
Em got up in the morning, read your post and listened to Riyueren’s voice and had the same thought and feeling as anh N.H. The voice without the musical accompaniment is amazingly beautiful. The photography on her blog is so beautiful too, and very much on the same mood as chi Mai’s photography.
https://mutazionidelsilenzio.wordpress.com
Chị ơi !
Phải…mọi cái đều đã qua như chưa hề có .. Thế nhưng , ký ức vẫn còn mãi…
Mừng khi chị còn có một người… vừa là em…là bạn… để đôi khi trở về cùng nhau như chim non trong tổ ấm mùa đông.
Và nữa… những sợi lông non tơ xoay theo gió ngoài kia…lúc nhỏ nghe kêu tên” bông hoa gạo ” , như bay cùng tuổi thơ một thời khờ khạo dễ thương… cứ thế… nhẹ nhàng trôi xa để rồi xa mãi…
Giật mình ! Cơn mộng của một đời người…là đây !!!
Huế mùa mưa chị à !
Em.
I look at Riyueren Bavaresco’s photography and if there’s no signature of the author, I would be mistaken that it were chi Mai’s photography. The similarity between the two is striking.
This is an honor, for me.
and for me too, Susanna.