Về Việt Nam, nhưng cảm xúc đã không đến – Tống Mai

July 21, 2014(TM)

Tất cả bỗng im lặng khi máy bay thấp dần vào không phận Vietnam, từ khung cửa sổ nhỏ nhìn xuống khỏang đen dày đặc của biển Đông phía dưới, Saigon hiện ra lấp lánh trong đêm. Trong im lặng đó, tôi ngồi chờ cảm xúc òa đến và đợi một chao đảo của tâm tư như mọi lần khi máy bay sắp đáp xuống trong những chuyến bay về Vietnam, nhưng không, cảm xúc đó đã không đến, chỉ thấy một sự lạnh lẽo quạnh hiu như bóng đêm bên dưới. Quê nhà hiện ra trước mắt, không phải là những dải mây trắng bay trong giấc mơ nữa mà là những dải mây đang bọc lấy mình, mình đang chạm tay vào nó nhưng sao lòng lại dửng dưng.

Ray rứt vì cảm giác xa lạ bất ngờ đó, tôi viết cho bạn mình và anh Tùng, Nhơn ngay đêm hôm đó, lòng tôi dửng dưng đến lạnh lẽo, cái cảm xúc được nhìn lại quê hương của những lần trước đã tiêu tan, như vậy thì tốt hay xấu, không, đó là lẽ tự nhiên thôi, không tốt mà cũng không xấu, có thể như vậy thì tốt hơn, anh Tùng an ủi. Vậy thì thời gian cũng nhuốm tiêu điều cả tình cảm quê hương hay sao.

Thế rồi những ngày ở SG trôi qua nếu không có được bạn bè bên cạnh thì đó là những ngày lãng phí. Sa Đéc, Châu Đốc, An Giang, Beijing, Hà Nội kiêu sa với phố cổ 36 con đường, với hồ Gươm, hồ Tây, Đường Lâm, rồi Hạ Long làm nín thở trong cái đẹp sương phủ, cái đẹp làm chảy nước mắt của con người nhỏ bé trước đất trời bao la. Thế nhưng, mặc cho cái đẹp có thể ví như hòn ngọc của đất nước khắp những nơi tôi đi qua, cái cảm giác phiêu lưu lững thững của một người khách lạ đi giữa quê người vẫn lẽo đẽo theo mình.

May thay, sự dửng dưng đó chấm dứt trong buổi sáng đầu tiên của ngày hôm sau khi tôi đến Huế, ngay lúc ngồi trên bật cấp của một bến sông đổ nát cách chân cầu Trương Tiền không xa. Nhìn giòng sông lặng lờ hiền hòa trong sương mù mới biết lòng mình vẫn thủy chung khi niềm xúc động đang vỡ òa theo nước mắt. Thì ra sự lãnh đạm ban đầu chỉ là dấu hiệu chờ đợi sự giao hưởng giữa cái cô quạnh của lòng mình với cái cô quạnh của giòng sông để đánh thức cảm xúc vô bờ đó.

Và như thế, mỗi buổi sáng tôi đều nôn nao chờ để được ra bờ sông. Từ căn phòng của mình ở khách sạn Morin, tôi ngủ không đóng rèm cửa để có thể thấy được bóng đêm mỏng dần vào tia sáng đầu tiên của ngày mà dậy ra sông cho kịp trước khi sương tan. Mỗi lần bước ra khỏi cửa khách sạn thì thành phố vẫn còn chìm trong ánh sáng chưa tắt ngọn của đèn khuya, chỉ cần băng qua đường là sông Hương hiện ra đẹp ngất người trong sương mù, có khi lung linh trong mưa bụi, tĩnh lặng không tiếng động, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng khua khe khẽ lách cách ly chén chạm nhau của những gánh cafe cóc bên đường đang chuẩn bị mở hàng đón khách mà thôi. Nơi đây trên khoảng đường từ Trường Tiền dọc theo sông xuôi về hướng Bến Ngự, nơi có một cây Phượng sà nhánh xuống sông là nơi tôi luôn dừng lại vì đó là điểm gặp của một con đò đánh cá nhỏ tôi vẫn đợi hàng năm. Nơi đây là điểm đợi sương tan trên sông của mình trong cảm giác thật buồn và cô quạnh đến thần tiên.

Có một buổi thấy một người ngồi uống trà một mình bên bờ sông mà thương, cảm tưởng được chia xẻ với họ cái cô quạnh của sáng sớm nhói lên như một hạnh phúc. Mình không cô quạnh đâu, những người ngồi uống cafe sớm một mình chắc cũng cùng tâm trạng, họ ra đây để ngồi yên với sông nước và sương mù trong giây phút thiêng liêng nhất của ngày.

Tôi nhớ mình đã dành cho mình nhiều giây phút riêng tư ở Huế, và những lúc đó là những lúc được ngồi nhìn sông Hương buổi sáng cho đến giờ hẹn gặp bạn bè.
Đất trời bao dung, tôi đã được sống những ngày có ý nghĩa khi tìm thấy giữa bạn bè sự hòa thuận nhường nhịn để những buổi đi chơi cùng nhau thật đầm ấm. Ho thật sự thân ái, thật sự tuyệt vời, Huỳnh, Khải, Lộc, Hoằng, Nguyệt, Cúc, Hà, những người bạn, người anh đó Mai thấy thương sự ân cần tha thiết lẫn những vấp chân của nhau. Sống gần bạn lần này, sâu hơn, đậm hơn, biết ít nhiều về mỗi người hơn nên thấy thương, thương cả hiền hòa lẫn hiểm nguy. Anh Huỳnh và anh Khải, đây là một chuyến đi đẹp của Mai, trong đó có hai người anh thân mến, nếu Mai được phép nói không ngại ngùng, thì là người đã giúp chấm phá trên khung vẽ quê hương của mình cái ấm áp của tình bạn và đã làm cho những cái vấp chân khác trở nên nhỏ nhoi vô nghĩa.

Anh Hoằng và anh Lộc ơi, Mai biết anh cũng đã vui như Nguyệt, Cúc, Hà và Mai. Anh Hoằng thì mang cái hạnh phúc của mình trên khuôn mặt bao dung, anh Lộc thì khó biết được gì đằng sau khuôn mặt nghiêm nghị nhưng Mai đoán anh vui vô cùng qua những nụ cười vốn hiếm hoi nở thường xuyên hơn trên cái nghiêm nghị ấy.

Vốn canh giữ sự đơn độc của mình một cách mạnh mẽ vì luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông, tôi chợt thấy mình đã muốn gần gũi bạn nhiều hơn và mình đang dần dần đón họ vào tâm sau những ngày có những nỗi hồn nhiên giữa mặt người.

Giờ đây, trong cái lặng lẽ yên lành của thế giới bên này, những ngày bên quê nhà vẫn chưa ngừng quay chậm trong trí óc, mới biết mình đang nhớ, lòng thầm nghĩ đây sẽ không phải là lần cuối cùng nhìn thấy quê hương như đã nghĩ khi máy bay rời khỏi TSN hai tuần trước. tôi biết mình sẽ trở lại.

Tống Mai
Virginia, April 2, 2014

 

Mai Asia 2014 - Hue - KS Morin - An sang - TDLoc, Huynh, LCHoang, Cuc, Mai
TDLoc, Thai Hunh, LC Hoang, Kim Cuc, Tong Mai o khach san Morin, Hue

 

Mai Asia 2014 - Hue - Com nieu - Lien, Trang, Nguyet, Mai, Cuc, Thuy, Huynh, Ngoc, LCHoang, TDLoc2
KimLien, DieuTrang, MinhNguyet, TongMai, KimCuc, Lien, ThaiHuynh, cau cua anh TDLoc, LC Hoang, TD Loc – Quan com gia dinh, Hue
Mai Asia 2014 - Hue - Banh canh Nam Pho - Mai
Banh canh Nam Pho

 

8 thoughts on “Về Việt Nam, nhưng cảm xúc đã không đến – Tống Mai

  1. Ái chà, tỷ tỷ viết hay quá. Nhưng “Hà Nội kiêu sa với phố cổ 36 con đường” thì Nhơn ko đòng ý,
    À nhưng ở SG với bạn bè thì có cảm giác giông Huế không? Có lẻ là không??? Cheers

  2. Mai ơi , cám ơn Mai bữa tiệc thịnh soạn , lành mạnh , bổ ích , dầy huong thơm cỏ lạ quê hương và bạn hữu , rỗn rã , mà , những tưỡng lòng đã trỡ nên công dân xứ Sương Mù quanh năm , flegmatique . Mà không , may quá , vẫn rung rinh , TUYỆT !

    Mai ơi , thích quá hơ , giữ gìn sức khõe hơ , thăm tất cả , Th

  3. Cam on chi TMai. Bai viet hay qua. Nhung cam nghi rat chan thanh, nhung tinh ban that tuyet voi. Doc ma nho Hue qua.
    PAnh

  4. Cung may la bay gio moi ngam duoc giong Huong giang moi buoi sang thi cung chua den noi nuon lam phai khong TMai?. HMai co duoc cai may man nha o trong thanh noi, moi buoi sang di hoc deu duoc ngam canh song Huong vao nhung som mu suong cung nhu nhung luc bat dau mot ngay moi voi nhung tia nang som. TMai viet ve Hue lam nho qua nhung ngay con di hoc voi ban be than thuong. Mac du khong duoc ve dip nay nhung nghe TMai ke lai, HMai van cam nhan duoc tinh cam chan tinh cua ban be voi nhau qua nhung hinh anh than thuong cua cac ban. Cam on TMai da bo thoi gian de viet va chup nhug hinh anh that tu nhien nay.
    HMai

  5. Chị Mai ơi,
    Cho em xin lỗi về việc chậm trả lời thư, bởi vừa qua em bận nộp bài thi, nhưng mấy dòng Về quê…của chị đã làm em tương tư – một tâm hồn. Cho lòng cứ vướng víu thương nhớ nhiều.
    Ước chi, giờ này mình cùng ngồi đong dưa dưới mái hiên nhà, nói cho nhau nghe biêt bao nhiêu điều, cũng đôi khi – bên nhau im ắng – mênh mông ngày tháng qua – cũng đủ.

    Mai rồi thôi trả em về chốn cũ,
    Đợi nhau hoài dâu bể cũng phôi pha.

    Canberra đang trở mình, trời thu se lạnh lòng người, bắt đầu bất chợt những cơn mưa phùn ào ạt – nhớ mưa Huế. Chút nắng hanh hao đang đùa giỡn dưới những hàng cây đang thay màu. Rực rỡ. Chị Mai ơi, có đôi khi nắng còn buồn hơn mưa? Mong chị tìm được niềm vui trong nỗi buồn.

    Thương nhiều không đếm ngạ.
    mkhm.

  6. Buoi sang khong co nhieu viec , gio lai bai viet cua Mai ve que nha , ve mot giong song co xuong mu huyen ao som mai , ve mot noi chon ma minh trai qua thoi hoa nien nhieu mo mong,ve mot noi day ap nhung ky niem .Mai oi , Mai da lam day len trong long Mt mot cam xuc dang trao kho ta lam minh nho nha kinh khung ! Cam on Mai that nhieu da chia xe nhung tam tu do cho ban be . Mot ngay an lanh Mai nhe .
    Minhtam

  7. Đọc bài Mai viết DT xúc động nhiều vì nhớ quê.
    Save tấm hình Mai đứng xây lưng,
    Nghe xao xuyến vì lòng nhớ Huế,
    Ba năm dài nội trú trường xưa,
    Chắc sẽ chẳng bao giờ thấy lại.

Leave a Reply