Tôi thương mà em đâu có hay – Tống Mai

Feb 14, 2018 – Feb 14, 2021 (TM)

Những năm đầu khi về thăm quê nhà, tôi hay loanh quanh vùng đồi núi ở Huế để tìm lại những ngôi chùa xa xa, và tình cờ thấy những quán trống gió bên đường ở gần chùa Trà Am, ngôi chùa u tịch cách núi Ngự Bình không xa. Cái đẹp của những quán trống gió tôi thương lắm. Những mái tranh liêu xiêu dăm ba chai nước giữa đồng không mông quạnh, bên con đường đất nhỏ quanh co giữa hai rặng tre hun hút trong làng quê.

Hôm nay ngày thánh St. Valentine, tôi định gởi bản “My Funny Valentine” để tặng những kẻ yêu nhau, hay gởi cổ tích chim liền cánh khi hai con chim mỗi con chỉ có một mắt mà một chiếc cánh, phải nối lại hai con với nhau mới bay được. Tôi cũng chỉ có một cánh, tôi cần chiếc cánh kia để bay. Nhưng sao tôi không làm được, đầu óc lại miên man đến cái tình mộc mạc trong bài thơ “Quán Bên Đường” của Quang Dũng tôi từng chép vào nhật ký của mình thời còn đi học.

Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
Em tản cư, tôi là khách mười phương
Hồn khách vương vài qua sợi tóc
Tôi thương mà em đâu có hay…

Em tản cư, chúng ta không nhà cửa: Hình ảnh đó quen thuộc quá, ở ngay trước mặt tôi, xua không đi, thách thức cả giấc ngủ, mấy chục năm sau vẫn còn đó… Biệt cố đô cùng nhau từ một thuở, lòng rưng rưng thương nhau quá dọc đường ….

Bạn yêu dấu, làm sao tôi quên được.

Tống Mai
Valentine 2018
Valentine 2021

 

Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo. Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
Em tản cư, tôi là khách mười phương

 

QUÁN BÊN ĐƯỜNG
Quang Dũng

Tôi khách qua đường trưa nắng gắt
Nghỉ nhờ đây quán lệch bốn tường xiêu
Giàn mướp nghèo không hứa hẹn bao nhiêu
Mùa gạo đắt, đường xa trưa khách vắng

Em đắp chăn dày, tóc em trĩu nặng
Tôi mồ hôi ra ngực áo chan chan…
Đường tản cư bao suối lạ sương ngàn
Em mê sảng sốt hồng lên má đỏ

Em có một mình nhà hoang vắng quá
Mảnh chăn đào em đắp có hoa thêu
Hàng của em chai lọ xác xơ nghèo
Tôi nhìn lại mảnh quần xưa đã vá

Tôi chợt nhớ chúng ta không nhà cửa
Em tản cư, tôi là khách mười phương
Biệt cố đô cùng nhau từ một thuở
Lòng rưng rưng thương nhau quá dọc đường

Tiền nước trả em rồi trưa nắng gắt
Đường xa xa mờ mờ núi và mây
Hồn khách vương vài qua sợi tóc
Tôi thương mà em đâu có hay…

 

 

8 thoughts on “Tôi thương mà em đâu có hay – Tống Mai

  1. Cám ơn Mai, người bạn gái dịu dàng thanh cảnh, có bề ngoài thật trẻ thơ nhưng một tâm hồn phong phú, đầy ắp văn thơ, nghệ thuật.
    Những hiểu biết sâu rộng của Mai được Mai san sẽ cùng bạn bè và mình luôn thấy hạnh phúc khi mà qua đó mình cảm nhận được rằng kiến thức về văn chương, phim ảnh, thi phú được mở mang thêm và đôi khi còn hiểu ra được những điều thiết tha, sâu lắng mà bạn mình đã muốn san sẽ.

  2. Bài thơ thương quá, tình lứa đôi lẫn tình người, tình quê hương trong trong bối cảnh buồn của Tết năm nay làm suy nghĩ nhiều.

    Cám ơn Mai đã nói rất nhẹ về một nỗi buồn chiến tranh người mất người, quê hương mất quê hương.

    1. Sáng hôm nay DC mưa tuyết nhẹ, mưa ở đâu về như vết thương.
      Hôm nay mồng ba Tết, có một người chiến binh bị thương nằm nơi khe nước trước nhà Mai ở Bến Ngự đúng mấy chục năm về trước.

    1. Quán nước bên đường xiêu vẹo nằm trong một làng quê ở gần chùa Trà Am.
      Mai có ghé vào hỏi thăm cô chủ quán mộc mạc và mua cho cô bánh quế kẹo gừng. Huế vẫn còn những nơi hương trầm như thế.

Leave a Reply