“Cụng ly! uống với tâm cô tịch” – Tống Mai

Nov 7, 2021 (TM)

Người mang tâm thường tại
mộng êm như nhánh sông dài
Bốn mùa đuổi theo mây

Đêm nay, góp nhặt những đọan nhỏ trong “Cuối Trời Mây Trắng Bay” của Hoàng Quốc Bảo, tôi ngược thời gian trở lại chùa Báo Quốc ở Huế để tìm một cậu bé. Giờ phút này, trên bàn viết của tôi, đôi mắt ngây thơ trong tấm ảnh đen trắng đã bạc màu của nó đang nhìn tôi hiền lành. Về đến chùa, đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, tôi thấy nó vẫn ngồi trong phòng học phía sau chánh điện bên cạnh người thầy mặc áo nâu sồng như năm nào. Đôi mắt vẫn to tròn trong sáng và rụt rè trong ánh nắng chiều chiếu qua song cửa của ngôi chùa cổ cho tôi biết thêm sự lặng lẽ của đời cậu. Thế giới của cậu, thế giới hiu quạnh chỉ có nhà và chùa và sân chơi nhỏ sau hàng cây trước mặt ngôi nhà kín cổng. Thương hình ảnh bé nhỏ đó, và với lòng tin tưởng tuyệt đối vào sự thánh thiện, tôi chuồi bài thơ vào song cửa và trở về với thực tại.

Trong cái im lặng của đêm khi chung quanh vũ trụ đang chuyển động lặng lẽ, không buồn không vui, tôi thấy lòng yên tĩnh. Ly trà sau cơm tối vẫn còn đó, qua ly mỏng trong suốt, màu xanh non tinh khiết của trà không một vết gợn.  Mỗi năm đúng ngày hôm nay, như một nghi thức, tôi pha trà uống cùng cậu bé mang cùng pháp danh với tôi trong chùa Bảo Quốc năm nào bây giờ đã ở một nơi xa có bầu trời luôn xám buồn đang ngồi rất yên trên góc chiếu của mình.

Cụng ly! uống với tâm cô tịch
Mỗi giọt cân bằng một tử sinh.
Cụng ly! uống với vô hình, tướng.
Rơi vãi nghìn sâu: hạt ngậm thinh
(DuTửLê)

Đêm đã khuya.
Bonne nuit!
Tống Mai
(Gởi Nguyên Huệ – Nov 7, 2021)

 

“Theo người mang mang
Theo giọt chuông tan
một đêm qua bến trăng nằm”

 

Người mang tâm thường tại
mộng êm như nhánh sông dài
Bốn mùa đuổi theo mây

Rồi hôm trời bão gió
Dạt mây cuối chân ngày
Dòng sông dài thương nhớ
Vạt mây trắng chiều nay

Dòng sông soi bầu trời
hồn nhiên xanh trở lại
Bốn mùa lặng yên soi

Theo người mang mang
Theo giọt chuông tan
một đêm qua bến trăng nằm

Đôi bờ im nghe
Sông gùi tiếng sóng,
mộng gối vô thường
Sông mở tim ra, trăng già bát ngát
rủ nhau tan giữa biển xa
sông như bầu trời
quên mây trắng bay

Rồi mây trắng có ngày trở lại
bờ sông vắng tiếng chim hạc bay
xa mãi về trời
xa cả tiếng gió bay

Rồi mây trắng có ngày trở lại
Bỏ sống vắng tiếng chim hạc bay
Hóa ra lệ rơi
(HQB – Cuối Trời Mây Trắng Bay)

 

 

 

 

26 thoughts on ““Cụng ly! uống với tâm cô tịch” – Tống Mai

    1. Nghe chữ “tự dưng” làm chị nhớ Huế ghê Hữu Hạnh. Qua đây không còn được nghe giọng Huế chính tông nữa. Mỗi lần về Huế được tha hồ nói tiếng Huế mà không sợ ai không hiểu mình.

  1. Em cũng muốn được bước vào bức hình “Am Mây Ngủ” của chị tặng cho cậu bé trong chùa, thấy thoát tục làm sao.
    Thương một tâm hồn.

  2. Bài thơ hay quá, Mai. Tấm ảnh rất đẹp. Mai làm thơ thêm nha, đọc thấy cảm giác buồn buồn nhưng yên tĩnh. Thích mấy câu, ‘theo giọt chuông tan”, “mộng gối vô thường” biến vô hình thành hữu hình. Từ không thành sắc.

  3. Chùa chính danh Bảo Quốc hay Báo Quốc? Cả hai tên đều hay và ý nghĩa, cùng thấy trên mạng. Cám ơn TM giải đáp.
    “một đêm qua bến trăng nằm” và rồi “trăng già bát ngát_rủ nhau tan giữa biển xa” ý về trăng rất lạ và hay.

    1. Tên “Bảo Quốc” là tên Mai nghe từ hồi còn nhỏ nên Mai chỉ biết tên đó. Sau này mới biết “Báo Quốc” là đúng vì đọc được lịch sử của chùa khi Chúa Nguyễn Phúc Khoát ban cho chùa tấm biển “Sắc Tứ Báo Quốc Tự”, Nhưng vì hồi nhỏ đã quen với Bảo nên bây giờ vẫn gọi là Bảo như hầu hết mọi người Huế.

      Vậy là anh Gia Định cũng tưởng bài thơ đó của Mai làm (giống như Hà vậy : ))

      1. Khi đã nghe quen từ nhỏ Bảo Quốc Tự thì sau có viết Bảo Quốc là chuyện thường. Bảo Quốc Tự ở Huế, ý nghĩa tương tự Trấn Quốc Tự ở Hà Nội, hai địa danh nhiều nhân kiệt lịch sử. Báo Quốc Tự, tên có lịch sử lấy từ chữ trong biển do Chúa Nguyễn Phúc Khoát ban, hay Chúa dùng tên chùa đã có sẵn khi Chúa ban biển? Nếu vì lý do sau, hẳn chùa vẫn thờ từ trước khi được biển Chúa ban, ngoài Phật, thêm một số vị Vị Quốc Xả Thân.
        Tôi đọc thơ, văn, đôi khi có ý kiến; nhưng thường không nhớ tác giả. Cám ơn TM báo tên tác giả bài thơ.

    2. Chùa Báo Quốc cách nhà xưa của Mai chỉ một đoạn đường ngắn dăm ba phút đi bộ, là ngôi chùa cổ kính vừa là một trung tâm tu học, nơi Mai trải qua đời thơ ấu lên chùa mỗi cuối tuần. Mỗi năm về Huế thì đó là nơi Mai phải vào thăm cho kỳ được, những căn phòng nơi tu học quanh chánh điện vẫn còn những bộ trường kỷ xưa, những bàn học gổ đen vẫn còn đó. Đến nay, may thay chùa vẫn giữ được nét cổ kính đó, chưa bị trùng tu nhếch nhác chạm vào.

  4. Cảm ơn Hà rất dễ thương nhưng bài thơ đó của Hoàng Quốc Bảo Mai có viết trong bài là Mai góp nhặt vài câu trong đó để mang về chùa tặng cậu bé bạn mình mà Hà không để ý. Ôi, Mai mà làm thơ được thiền như thế thì số mệnh của Mai đã được vương trên núi trong am mây ngủ : )

    (P.S. Mai mới bỏ thêm HQB vào cuối bài thơ)

  5. Bức ảnh Mai thực hiện với Am Mây Ngũ dưới trăng thật đẹp tuyệt vời .
    Những lời thơ Mai chọn , những lời Mai viết cho chú bé trong Chùa Bảo Quốc ngày nào thật sâu sắc và cảm động vô cùng !
    Cho Ti gửi lời chúc “ Bon Anniversaire N.H.”

  6. Trong ánh sáng xanh này,
    Tôi căng mắt tìm cậu bé,
    Chỉ thấy trên bầu trời,
    Một ngôi sao nhỏ …

  7. “Theo người mang mang
    Theo giọt chuông tan
    một đêm qua bến trăng nằm”

    Dường như có sự đồng cảm từ Issa:

    “Một hạt châu nhẹ sương bồng
    Tay vừa chạm giọt về không
    Phật Đà”

    (Kobayashi Issa (1763 – 1828), Vũ Hoàng Thư dịch)

  8. Từ Bảo Quốc đến Am Mây Ngủ, làm nao lòng, trong thoáng chốc ngoảnh lại …đúng là cuối trời mây trắng bay.
    Sáng nay thức dậy đọc những gì Mai viết thật quí.
    Merci Mai!
    Merci pour tout.
    P.S. Hôm nay trời bên này hơi lạnh nhưng có chút nắng và gió nhẹ nên dạo rừng rất thích. Bên kia trời hôm nay cũng ấm, Mai nhớ ra ngoài không khí trong lành.

  9. Thuơng quá chị! Cả câu chuyện và tấm hình. Mong sao chị sẽ được hội ngộ với chú tiểu một ngày không xa.

    Này lũ trẻ kia ơi
    mau mau đi vào núi
    ngắm hoa đồng thảo thôi
    thời không sẽ tiếc nuối
    nếu mai này hoa rơi!
    (Ryokan Taigu)

    1. Nghe đi nghe lại mấy lần, lời nhạc buồn quá, nghe chảy nước mắt, mourir peut attendre.
      Đây là bản nhạc trong phim 007 Mai vừa mới xem phải không?

      1. Đúng rồi, No Time to Die, bản nhạc chơi mãi trong đầu. Mai nghe suốt mấy ngày nay sau khi xem phim. Trong rạp ciné, cái impact cuả nó không tưởng được, nhưng về nhà nghe lại trong đêm vẫn hay quá. The best James Bond theme song, sau Skyfall.

        I should’ve known
        I’d leave alone
        Just goes to show
        That the blood you bleed
        Is just the blood you owe

        You were my life
        But life is far away from fair

Leave a Reply