June 27, 2018 (TM)
Tìm thiên cổ trong vũ trụ sao sa của một bản nhạc trong một đêm trăng.
Tôi nhớ đến “Nguyệt Cầm.”
Hồi đó, bản “Nguyệt Cầm” được dẫn nhập bằng giọng đọc của Nguyễn Đình Toàn một đoản văn ướt át trên radio chương trình nhạc chọn lọc của Huế. Tuổi mơ mộng, tôi nghe mà hồn phi phách tán. Bản nhạc đã đóng khung những suy nghĩ cảm xúc của một thời mới lớn như thế mãi đến bây giờ vẫn không thay đổi … “Khi trăng nhập vào đàn, đàn nhập vào đêm, khua động nỗi nhớ nhung của một thời quá vãng. Làm sao lại trách chẳng giữ nổi cho mình không nhỏ lệ dù vẫn tự nhủ lòng đừng để phút chia tay biến thành chết chóc mà thành hoàn hảo vẹn tròn. Ta vẫn muốn nghĩ rằng chuyến bay ngang bầu trời sẽ kết thúc bằng đôi cánh xếp lại trong tổ ấm. Nhưng, trăng đã chết trong dòng nuớc lạnh, thuyền neo trên bến chẳng thể không nghe thấy sóng sông thổn thức, và đêm thủy tinh đã vỡ tan trong cơn bão ngọt ngào yên lặng, chỉ mình ta nghe, mình ta ngó thấy cùng với nỗi tiếc thương đang rung mình trong lạnh lẽo.”
Chị tôi nhắc tôi hôm nay ngày rằm nhớ thắp hương cúng.
Tôi vẫn giữ những nghi thức của ngày rằm, cũng như giữ những xúc động Nguyệt Cầm của một thời rất đẹp.
Tống Mai
Nguyệt Cầm
Cung Tiến phổ thơ Xuân Diệu
Thái Thanh:
www.youtube.com/watch?v=baRG-OAVhvI
Đêm mùa trăng úa làm vỡ hồn ta…
Ngập ngừng xa…suối thu dồn lá úa trôi qua
Sầu thu, sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa thu
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng, từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ
Long lanh tiếng Nguyệt Cầm, tiếng đàn trầm
Ai nhớ nương tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát… chết theo nước xanh…chết theo nước xanh…
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.
Long lanh long lanh … trăng chiếu một mình,
khơi vơi khơi vơi … nhạc lắng tơ ngời
Nguyệt cầm ôi từng lệ ngân, chết từng mùa Xuân…
Đêm ngời men nhớ…Nhạc tê người thuở xưa
Trăng sầu riêng chiếc… Trăng sầu riêng chiếc, sầu cho tới bao giờ?
Hồn ghê bốn bề sao, ngập hồn xanh biếc trời cao
Kià thuyền trăng, trăng nhớ Tầm Dương, nhớ nhạc vàng, đêm ấy thuyền neo bến ấy
Nguyệt Cầm nghe nấc từng câu…
Có hàng mây trắng về đâu?
Mắt chìm sâu, đêm lắng đời sâu
Nguyệt Cầm khơi mãi tình sầu.
Khơi mãi nguồn đêm … Mùa trăng úa làm vỡ hồn ta…
Ngập ngừng xa suối thu dồn lá úa trôi qua.
Sầu Thu sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa Thu.
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ.
Long lanh tiếng Nguyệt cầm tiếng đàn trầm.
Ai nhớ Nương Tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát, chết theo nước xanh chết theo nước xanh.
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.
Clair de lune
A Schönbrunn
L’histoire
S’endort
Clair de lune
Qui s’allume
Ranime un ancien décor
Un prince d’antan
Il a vingt ans
Et il rêve d’un aigle et d’un pays
Clair de lune
A Schönbrunn
Il s’ennuie
Alors il s’en va
Vers autrefois
Loin des brumes
De Schönbrunn
La gloire l’attire
Mais ses jours se consument
Et il sait qu’il va mourir
Clair de lune
A Schönbrunn